Cậu bé uống thuốc trung y không sợ đắng, nếu một loại thuốc trung y nào đó chỉ có mỗi vị đắng mà thôi thì tuyệt đối không thể tính là khó uống được.
Nhưng chén thuốc trung y trước mặt này mới là khó uống nhất trong tất cả các loại khó uống, bởi vì không chỉ có đắng, mà còn thêm vị chua, lại còn có mùi tanh.
Đắng, chua, tanh, ba loại hương vị chồng chất lên nhau… Ọe!
Ông nội nhìn thấy Trần Đông Thanh bưng chén thuốc mà cứ chậm chạp không tiếp tục uống thì thúc giục nói: “Nhanh uống sạch trong một lần đi, thuốc này không thể uống lạnh.”
Trần Đông Thanh: “Quá khó uống rồi ạ.”
Ông nội: “Ai bảo cháu kém cỏi mơ thấy ác mộng làm gì?”
Trần Đông Thanh vô cùng tủi thân, thốt ra: “Cháu nằm mơ thấy ác mộng không phải là do ông hết sao.”
Ông nội Trần Đông Thanh ngơ ngác: “Liên quan gì đến ông chứ?”
Vương Nguyệt Nga nghe thấy câu này, lập tức bước nhanh tới: “Đông Đông, cháu nói cho bà nghe xem, tại sao cháu lại mơ thấy ác mộng vậy, có liên quan gì đến ông nội?”
Trần Đông Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua chén thuốc đang phát ra mùi thuốc đông ý vừa chua vừa tanh khó ngửi, cũng nhịn không được nữa mà òa khóc: “Còn không phải là do ông nội bảo trường học dẹp tiệm tạp hóa đi sao?”
Trần Đông Thanh khóc lớn ầm ĩ một trận, ông bà cha mẹ cậu bé cuối cùng cũng hiểu rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Ông nội Trần Đông Thanh bị bà nội và cha Trần Đông Thanh cùng nhau mắng một trận.
Mẹ Trần Đông Thanh mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông nội Trần Đông Thanh cũng mang theo ý trách cứ.
Lúc Vương Nguyệt Nga kể cho Lữ Tú Anh nghe trận ầm ĩ này của nhà mình cũng không ngừng lắc đầu thở dài.
Lữ Tú Anh nghe thấy thì sửng sốt, điều bà tò mò nhất chính là: “Đông Đông nhà bác mơ thấy Tiếu Tiếu nhà con, rốt cuộc là mơ như thế nào mà lại sợ đến mức đó?”
Vương Nguyệt Nga cười lắc đầu: “Bác cũng không biết, thằng bé chỉ nói là đeo băng cờ đỏ.”
Vương Nguyệt Nga cũng không thể giải thích được, Lâm Tiếu là một cô bé vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy, sao có thể dọa cháu trai nhà mình sợ đến vậy chứ.
“À, Đông Đông nói, có đôi khi còn có thể mơ thấy anh trai Lâm Tiếu, trong mơ anh trai Lâm Tiếu giúp con bé làm việc.”
Lữ Tú Anh vẫn không thể hiểu nổi, bà nhìn con trai nhà mình cũng là mày rậm mắt to tướng mạo đoan chính, làm sao mà có thể dính đến dáng vẻ dọa người được chứ, cơn ác mộng này của Trần Đông Thanh cũng không hợp lý tí nào.
Vương Nguyệt Nga dặn dò Lữ Tú Anh: “Chuyện này con tuyệt đối đừng nói với người khác, bằng không Đông Đông cũng không thể nào ở yên trong trường học được, con cũng đừng nói với Tiếu Tiếu.”
Vương Nguyệt Nga lo lắng Lâm Tiếu tuổi còn nhỏ, không thể giữ được miệng. Trần Đông Thanh ngày ngày mơ thấy ác mộng, sợ nhất chính là chuyện này bị các bạn học biết.
Vương Nguyệt Nga biết Lữ Tú Anh rất kín miệng, mới kể chuyện này cho bà biết.
Lữ Tú Anh gật đầu: “Con biết rồi, chắc chắn sẽ không nói với con bé.”
Vương Nguyệt Nga: “Mấy ngày nay, ngày nào bác cũng ở nhà mắng ông nội thằng bé.”
Vương Nguyệt Nga diễn tả cho Lữ Tú Anh xem bà ấy đã mắng như thế nào: “Người ta gọi ông một tiếng chuyên gia, thì ông thật sự coi mình là chuyên gia rồi sao?”
“Ông đến trường đưa ra đề nghị như vậy, có từng nghĩ xem trong lòng Đông Đông có buồn không hả, bị dọa sợ như vậy ông không đau lòng sao, thằng bé cũng sụt mất hai cân rồi.”
Ông nội Trần Đông Thanh không phục: “Tôi cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của các học sinh mới nói như thế, nếu không phải là tôi nói có lý thì trường học cũng sẽ không nghe lời tôi rồi.”
Vương Nguyệt Nga chọc vào người ông: “Ông nói có lý á, ở bên trường học nghe lời ông không phải là nhìn cái mũ chuyên gia này của ông sao.”
Ông nội Trần Đông Thanh có chút thành tựu, có chút địa vị ở trong giới bác sĩ trung y. Ông dẫn đầu mấy vị phụ huynh khác có chung suy nghĩ cùng nhau đề nghị với lãnh đạo trường học, trường học lập tức tiếp thu.
“Vì sức khỏe của học sinh sao, vậy thì từ nay trở đi, tôi cũng sẽ nghĩ cho sức khỏe của ông. Tóp mỡ không được ăn, lạc rang không được ăn, bánh quẩy chiên cũng không được ăn, toàn bộ những đồ chiên rán không được ăn dù chỉ là một chút.”
“Thời gian vận động của ông cũng không đủ, vì sức khỏe của ông, việc lau nhà quét nhà trong tháng này đều là của ông tất.”
Ông nội Trần Đông Thanh khổ không thể tả, ông tự nhận thói quen sinh hoạt của mình rất lành mạnh, không hút thuốc, không rượu bia, ngủ sớm dậy sớm.