Không nghĩ tới Vương Nguyệt Nga vậy mà không cho ông ăn đồ chiên.
Ông ấy thích ăn nhất chính là sáng sớm một cái bánh quẩy chiên, giữa trưa bánh chiên kẹp tóp mỡ, ban đêm ăn cháo loãng kèm thêm một đĩa lạc rang nhỏ.
Vương Nguyệt Nga nói: “Ông nội Đông Đông thật sự là càng ngày càng già rồi, lần này bác sẽ cho ông ấy nếm thử cảm giác khỏe mạnh là như thế nào.”
Từ nhỏ đến lớn Trần Đông Thanh đều không được phép ăn đồ ăn vặt, đây vẫn luôn là yêu cầu của ông nội Trần Đông Thanh, chỉ là trước đó bà nội và cha mẹ Trần Đông Thanh cũng cảm thấy như thế này rất tốt, cả nhà đã đồng thuận với việc cấm Trần Đông Thanh ăn đồ ăn vặt.
Chỉ đến lần này, Vương Nguyệt Nga lại có suy nghĩ khác.
“Có phải là nhà bác đã quản Đông Đông quá nghiêm rồi không?”
Trần Đông Thanh nằm mơ thấy ác mộng nhiều lần như vậy, mà cũng không dám nói cho người lớn trong nhà.
Vương Nguyệt Nga lo lắng Trần Đông Thanh càng trưởng thành sẽ càng không chịu nói gì với gia đình nữa.
Đối với chuyện của nhà khác, Lữ Tú Anh đã quen không đánh giá, bà vừa định trả lời cho qua chuyện thì lại nghĩ đến lúc mình muốn đổi việc, Vương Nguyệt Nga đã hết lòng đưa ra lời khuyên, lời đến khóe miệng liền thay đổi.
“Đúng vậy, nhà bác quản Đông Đông đúng là có hơi nghiêm một chút.”
Lữ Tú Anh đã sớm biết trong nhà Trần Đông Thanh có rất nhiều quy củ, nhưng sau khi Lữ Tú Anh nghe được đủ loại yêu cầu đối với Trần Đông Thanh thì vô cùng kinh ngạc.
Dù sao Tiểu Phi và Tiếu Tiếu cũng đều không lớn lên như vậy. Nếu như nói Trần Đông Thanh là mầm non được tỉ mỉ chăm sóc, thì bà nuôi Tiểu Phi và Tiếu Tiếu quả thực là đang nuôi như cỏ dại. Ngoại trừ phương diện vệ sinh có yêu cầu nghiêm khắc với tụi nhỏ thì những phương diện khác đều rất thoải mái.
Vương Nguyệt Nga thở dài: “Từ từ thay đổi vậy.”
Vào thứ hai, đồ ăn thêm mà cô giáo Từ nói đến giờ nghỉ giải lao cuối cùng cũng có.
Cô Từ gọi hai bạn nam trực nhật hôm nay mang đồ ăn phụ giờ giải lao đến phòng học.
Lúc hai bạn nam xách cái hộp giấy đi vào phòng học thì tất cả học sinh đều duỗi cổ ra. Lâm Tiếu nhổm mông khỏi ghế, nửa đứng nửa ngồi nhìn xem trong hộp là cái gì, cô quay đầu nói với Vương Hồng Đậu: “Là bánh mì.”
Từng cái bánh mì được phát đến tay mỗi học sinh, sau khi Lâm Tiếu nhận được thì lập tức xé gói bánh ra cắn một cái, lại quay đầu nói với Vương Hồng Đậu: “Bên trong có nho khô.”
Sau đó, mỗi lần có đồ ăn phụ vào giữa trưa và buổi chiều đều không giống nhau.
Bánh mì, bánh bao, màn thầu…
Quả táo, quýt, chuối…
Sữa bò, sữa chua, sữa sô cô la…
Lâm Tiếu thích nhất là sữa sô cô la, cô cắn một lỗ nhỏ trên hộp sữa, uống một hớp lớn, hạnh phúc nheo mắt lại.
Đột nhiên, bên cạnh Lâm Tiếu vang lên từng tràng tiếng thét chói tai.
“A!”
“Viên Kim Lai.”
Lâm Tiếu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Viên Kim Lai đang cầm trong tay bịch sữa đang xịt tung tóe khắp nơi.
Bạn học chung quanh càng hét lên, Viên Kim Lai càng xịt hăng hái hơn.
Viên Kim Lai vừa xịt sữa ra xung quanh vừa chạy, lúc chạy ngang qua Lâm Tiếu thì sữa sô cô la cũng bị văng lên trên mặt của cô.
Lâm Tiếu vừa giơ tay lên sờ thì thấy một tay toàn sữa sô cô la, cô bùng nổ cơn tức: “Viên Kim Lai!”
Lâm Tiếu nắm bịch sữa sô cô la của mình, tiến đến chỗ Viên Kim Lai.
Lâm Tiếu bị xịt sữa sô cô la chỗ nào thì cũng xịt lên người Viên Kim Lai chỗ ấy.
“Viên Kim Lai, Lâm Tiếu, hai đứa đang làm gì vậy?” Giọng nói tức giận vang lên từ cửa phòng học.
Lâm Tiếu quay lại thì toàn thân cứng đờ.
Cô giáo Từ đang nhanh chân tiến đến chỗ cô.
Viên Kim Lai lập tức cắn lấy miệng túi sữa bò, rột rột hai cái uống hết.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn một chút xíu sữa sô cô la còn lại trong tay mình, cũng vô thức đưa đến bên miệng như Viên Kim Lai, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, hai tay cầm sữa sô cô la khựng lại ở giữa không trung.
Lâm Tiếu nháy mắt, nhìn thấy cô Từ từng bước đi đến trước mặt mình.
“Là do Viên Kim Lai xịt em trước.” Lâm Tiếu đưa tay chỉ vào Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai: “Cậu cũng xịt lại còn gì. Xịt sữa vào người bạn học, chúng ta đều phạm lỗi giống nhau.”
Lâm Tiếu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cô Từ: “Em chỉ phản kích lại thôi, sao có thể phạm lỗi giống nhau được.”