Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 252 - Chương 252.

Chương 252. - Chương 252. -

Lâm Tiếu và Viên Kim Lai bị gọi vào văn phòng giáo viên, cô giáo Từ để hai đứa chủ động thừa nhận sai lầm của mình: “Có biết mình sai ở chỗ nào không?”

Các thầy cô khác trong văn phòng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt của Lâm Tiếu, gương mặt của Lâm Tiếu lập tức đỏ ửng.

Đây là lần đầu tiên cô phạm lỗi bị gọi vào văn phòng giáo viên.

Các thầy cô khác nhìn Lâm Tiếu cũng là vì nguyên nhân này, Viên Kim Lai là khách quen của văn phòng giáo viên, các thầy cô đã sớm tạo thành thói quen. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu phạm lỗi bị đến văn phòng giáo viên, hơn nữa các thầy cô khác trong phòng làm việc đều có ấn tượng đối với Lâm Tiếu. Năm ngoái Lâm Tiếu thường xuyên cùng Trần Đông Thanh ở trong phòng làm việc chờ phụ huynh đến đón sau khi tan học. Hai đứa bé cùng nhau làm bài tập, làm xong bài tập thì chơi trò hai mươi bốn điểm các kiểu, thầy cô ở các lớp khác đều có ấn tượng rất tốt với Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh.

Hai đứa vừa ngoan lại vừa xinh xắn, là kiểu học sinh tiểu học mà các thầy cô thích nhất.

Tại sao hôm nay lại bị gọi vào phòng làm việc cùng với quỷ gây chuyện Viên Kim Lai vậy?

Mấy người giáo viên đều vểnh tai lên nghe.

Cô giáo Từ: “Nói đi, sai ở đâu nào.”

Viên Kim Lai cướp lời: “Không nên dùng sữa xịt lên người bạn học.”

Lâm Tiếu: “Em, em cũng giống vậy.”

Cô giáo Từ: “Còn gì nữa?”

Viên Kim Lai gãi gãi sau gáy, không nghĩ ra được.

Lâm Tiếu suy nghĩ một lát: “Không nên lãng phí đồ ăn.”

Vừa dứt lời, Lâm Tiếu cảm thấy đau lòng, đây chính là sữa sô cô la đó.

Sữa sô cô la mà cô thích nhất mỗi tuần chỉ phát có một lần.

Lâm Tiếu nghĩ đến non nửa túi sữa sô cô la bị lãng phí như vậy thì sống mũi chua chua, vô cùng tủi thân.

Cô giáo Từ nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tiếu thay đổi thì cho rằng cô bé đã nhận thức được sai lầm của mình. Cô giáo Từ vẫn rất thích Lâm Tiếu, cô ấy nhớ đến Lâm Tiếu bình thường luôn luôn rất ngoan, ngẫu nhiên phạm lỗi một lần cũng là khó tránh khỏi, nên giọng điệu phê bình Lâm Tiếu cũng dịu đi một chút.

“Viên Kim Lai dùng sữa bò xịt lên người bạn học, là bạn ấy sai. Nhưng em lại dùng sữa bò xịt lại thì có phải em cũng đã làm sai hay không, lúc ấy em nên làm như thế nào?” Cô giáo Từ hỏi.

Lâm Tiếu nhỏ giọng trả lời: “Đáng lẽ phải nói cho thầy cô.”

Cô giáo Từ gật đầu: “Sau này không được tái phạm sai lầm như vậy nữa.” Phê bình Lâm Tiếu đã kết thúc.

Sau đó cô giáo Từ bắt đầu phê bình Viên Kim Lai: “Sao em lại có thể dùng sữa bò phát giữa buổi để xịt lên người bạn học chứ?”

Cô giáo Từ không nghĩ tới sau khi thêm đồ ăn nghỉ giữa buổi lại xuất hiện vấn đề như vậy, đứa trẻ nào phá phách thật sự có thể nắm lấy tất cả cơ hội để gây sự.

Thời gian cô giáo Từ phê bình Viên Kim Lai còn dài hơn so với thời gian phê bình Lâm Tiếu, giọng điệu nói chuyện cũng càng nghiêm túc hơn.

Thái độ nhận lỗi của Viên Kim Lai ngược lại là vô cùng tốt, còn cam đoan với cô giáo Từ rằng sau này mình sẽ không tái phạm nữa.

Cô giáo Từ đau đầu vuốt vuốt mi tâm, Viên Kim Lai lần nào cũng là như thế này, thái độ nhận sai vô cùng tốt, quả thực là những sai lầm giống nhau sẽ không tái phạm, nhưng luôn có thể phạm sai lầm mới, mỗi lần đều có trò mới.

Cô ấy làm giáo viên nên không thể đánh, không thể mắng, điều duy nhất có thể làm chính là phê bình giáo dục, cộng với sự phối hợp của phụ huynh.

Nhưng mà phụ huynh của Viên Kim Lai lại không hề phối hợp.

Không ít lần cô giáo Từ cũng đã gọi phụ huynh đến, nhưng đáng tiếc là có gọi phụ huynh cũng vô dụng. Theo cô giáo Từ nhìn nhận thì vấn đề của phụ huynh Viên Kim Lai còn lớn hơn vấn đề của con trẻ, hoặc có thể nói nguyên nhân vấn đề của Viên Kim Lai đến từ phụ huynh của cậu bé.

Phụ huynh Viên Kim Lai trong mười lần thì có bảy tám lần gọi không đến được, chỉ có một chữ “bận”.

“Thật xin lỗi cô Lý, dạo này là thời gian làm ăn bận rộn nhất trong năm, thực sự không dứt ra được.” Cô giáo Từ đã không còn nghĩ đến việc sửa lại là mình họ Từ chứ không phải họ Lý, dù sao lần này có nói thì lần sau cũng sẽ quên. Ở trong miệng phụ huynh Viên Kim Lai, cô ấy khi thì là cô Lý, khi thì là cô Vương, khi thì là cô Trương.

“Cô giáo à, đã khiến cô thêm phiền toái rồi, thằng bé có phạm sai lầm thì cô cứ đánh thằng bé, có dùng chân đạp thì phụ huynh chúng tôi cũng tuyệt đối không có ý kiến.”

Trong mười lần thì có thể kể đến hai ba lần phụ huynh Viên Kim Lai ngồi trong văn phòng giáo viên, thái độ cũng giống y chang Viên Kim Lai. Thái độ rất tốt, miệng nói đến rất êm tai, nhưng thật ra không để ở trong lòng.

Cho nên đối với dạng “học sinh rắc rối” Viên Kim Lai này, cô giáo Từ thật sự không có cách nào.

Bình Luận (0)
Comment