Lâm Tiếu tuyệt đối không cảm thấy việc chà giày đi mưa là một việc khổ sai, vừa ngâm nga hát vừa chà giày.
Lâm Dược Phi mở cửa, vừa hà hơi vừa xoa tay: “Sao lại lạnh bất chợt vậy chứ.”
Lữ Tú Anh nhanh chóng rót một chén nước nóng cho anh.
Lâm Dược Phi vừa uống nước, vừa tuyên bố một tin tức quan trọng: “Tiếu Tiếu, cuối tuần này anh dẫn em đi đến phòng giảng dạy một chuyến, làm một bài thi toán Olympic.”
Lâm Tiếu đang ngồi trên ghế nhỏ chà giày đi mưa ngẩng đầu: “Hả?”
Trong một câu của anh trai có tới hai từ ngữ lạ lẫm, “phòng giảng dạy” và “bài thi toán Olympic”, trong lúc nhất thời cô không hiểu anh trai đang nói gì.
Nhưng Lữ Tú Anh lại hiểu, bà lo lắng hỏi: “Sao lại để con bé trực tiếp làm bài thi vậy, con bé con chưa từng học toán Olympic mà?”
Những thứ còn chưa được học thì làm sao tham gia thi được.
Lâm Dược Phi gật đầu: “Ngay từ đầu con cũng nghĩ như vậy, nên con cũng đã nói như thế với thầy Hà.”
“Từ trước đến nay em gái em chưa từng tiếp xúc với toán Olympic, vậy mà trực tiếp làm đề thi toán Olympic luôn sao?” Lâm Dược Phi bày tỏ rằng mình không hiểu nổi với thầy Hà.
“Bằng không thì thế này, thầy cho chúng em vài cuốn sách, em mang về cho con bé tự học một chút.” Lâm Dược Phi rất có lòng tin đối với Lâm Tiếu, nhưng cho dù là thiên tài thì cũng không thể biết được những kiến thức chưa từng được tiếp xúc chứ.
Lữ Tú Anh lo lắng hỏi: “Thế thầy Hà nói như thế nào?”
Lâm Dược Phi nói: “Thầy Hà nói, tuyển chọn người tham gia đội tuyển Toán Olympic đều như vậy.”
“Những đứa bé khác lớn hơn Tiếu Tiếu một năm, các học sinh từ năm lớp bốn bắt đầu thi vào đội tuyển Toán Olympic, cũng đều là những hạt giống được tuyển chọn như vậy.”
Thầy Hà giải thích một phen, Lâm Dược Phi đã hiểu đại khái, anh thuật lại cho Lữ Tú Anh.
“Ý của thầy thầy Hà là những học sinh từng học 1 cộng 1 bằng 2, sau đó chỉ biết làm 1 cộng 1 bằng 2, thì bọn họ không cần.”
“Học sinh học xong 1 cộng 1 bằng 2, mà tự mình làm được 111 cộng 111 bằng 222, mới là hạt giống bọn họ muốn tuyển.”
Cuối tuần này Lâm Tiếu phải tham gia một kỳ thi không giống với những cuộc thi trong trường học, kiểm tra học sinh đã nắm rõ kiến thức đã được học chưa.
Mà là một cuộc thi với tỉ lệ đào thải cực cao, chỉ dùng để sàng lọc lại những hạt giống tốt nhất để vào đội tuyển Toán Olympic.
Ở đây thi những kiến thức chưa bao giờ được học, càng không phải bàn là thi khó đến mức độ nào.
“Yêu cầu cốt lõi của bộ môn toán học này chính là thông qua những điều kiện ít ỏi đã biết để suy luận ra những điều chưa biết. Những công thức, định lý phức tạp rắc rối trong toán học đều là do các nhà toán học sử dụng những khái niệm và tiền đề cực đơn giản rồi tiến hành suy luận logic để tính ra.”
“Mà mục đích cuối cùng nhất của người làm nghề giáo dục, đơn giản chính là hi vọng học sinh có thể dưới tình huống phức tạp trong đời thực có thể lợi dụng được những điều kiện đã biết để giải quyết vấn đề trước mắt.”
Những lời thầy Hà nói với Lâm Dược Phi cũng không phải là chính thầy Hà nói, mà là một nhà toán học đã cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của kì thi toán Olympic.
Lâm Dược Phi nghe không hiểu nhiều, nhưng anh có thể đoán ra được bảy tám phần.
Ở trong thời đại mà kỳ thi toán Olympic này chưa được phổ biến toàn dân, ở thời đại mà kì thi toán Olympic vẫn chưa phải là thủ đoạn để học lên cao, không có chiến thuật biển đề thi, không có giáo dục nhồi sọ.
Chí ít là phòng giảng dạy chỗ thầy Hà mở đội tuyển Toán Olympic vẫn chưa có những thứ này, mà thực sự sàng lọc những bạn học có năng lực “lợi dụng chút ít đã biết giải quyết những gì không biết”.
Nhân tài chân chính muốn tuyển chọn chính là “học qua toán học đơn giản liền có thể suy một ra ba, có thể giải quyết đề bài toán học phức tạp”.
Lâm Dược Phi lập tức từ lo lắng bất an trở nên có lòng tin mười phần.
Phòng giảng dạy đang tuyển nhân tài, em gái của anh chính là thiên tài đấy.
“Tiếu Tiếu, không cần căng thẳng, kỳ thi cuối tuần này em chắc chắn sẽ vượt qua được.” Lâm Dược Phi cổ vũ Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu còn đang ngơ ngác, anh trai đột nhiên về nhà nói với cô rằng cuối tuần này phải đi thi, cô vẫn chưa từng nghe đến kì thi “toán Olympic” là gì.
Lâm Tiếu cẩn thận nói: “Em có thể đi thi, nhưng nếu như tiếp sau đó phải ghi danh lớp đào tạo thì chúng ta không đóng học phí đâu.”’
Lâm Dược Phi: “Hả, vì sao?”
Lâm Tiếu dậm chân: “Anh, anh quên cuộc thi người mẫu nhí và lớp đào tạo người mẫu nhí sao?”
Không phải đều là cuộc thi sáo rỗng, tuyển chọn trước, rồi lại bỏ tiền đi học, học phí thật là mắc.
Lúc này mới qua bao lâu mà anh trai đã quên hết rồi vậy.
Anh trai cũng quá ngu ngốc rồi, Lâm Tiếu thở dài, nhờ có có cô nhắc nhở anh trai đó nha.