Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 257 - Chương 257.

Chương 257. - Chương 257. -

Hôm nay trời mưa, trên đầu và trên người Lâm Tiếu khó tránh khỏi bị dính nước, Lữ Tú Anh tự mình mặc áo mưa đạp xe, gió thổi mưa vào trong mũ, tóc cũng bị ướt một mảng.

Vốn dĩ Lữ Tú Anh định chờ Lâm Tiếu chà xong giày đi mưa thì sẽ đến nhà tắm công cộng tắm rửa, nhưng lại bị tin tức Lâm Dược Phi mang về làm chậm trễ, Lữ Tú Anh nhìn đồng hồ, giờ mà đi nhà tắm công cộng thì không kịp nữa.

“Ở nhà tắm rửa vậy.”

Lữ Tú Anh bắt đầu nấu nước hết bình này sang bình khác, rót đầy hai phích nước nóng rồi nấu thêm một bình nữa, nhiêu đây là đủ cho Lâm Tiếu gội đầu tắm rửa.

Trước tiên, Lâm Tiếu đứng trước bồn rửa mặt gội đầu, sau đó đứng vào trong bồn tắm lớn để mẹ tắm cho.

Lữ Tú Anh tắm rửa cho Lâm Tiếu xong rồi mới đi tắm, vừa định đi nấu thêm bình nước thì thấy Lâm Dược Phi đã nấu xong.

Lâm Dược Phi ở bên ngoài nghe thấy tiếng đổ nước vào chậu thì nghĩ thầm, nhất định phải mua cho nhà mình một cái máy nước nóng, ở nhà tắm rửa giống như bây giờ thật quá mệt mỏi.

Còn có tủ lạnh, mùa đông đúng là không cần dùng đến, ngoài ban công chính là một cái tủ lạnh tự nhiên, nhưng mà mùa hè lại cần.

Sau khi mua tủ lạnh thì mùa hè sẽ có thể ăn kem, rau quả và trái cây cũng có thể cất trữ được lâu, các loại thịt cũng có thể làm đông để trong tủ lạnh, đỡ phải việc ăn bữa nào đi chợ bữa đó.

Chỉ là hiện tại trong tay anh thật sự không xoay tiền được, tiền kiếm được từ mỗi một công trình đều phải ném vào công trình tiếp theo. Có thể dự tính được trong một khoảng thời gian tới, anh ra làm riêng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng trong tay không có tiền có thể tự mình tiêu.

Hi vọng năm nay có thể mua thêm máy nước nóng và tủ lạnh cho gia đình.

Sau khi Lữ Tú Anh tắm xong thì đến phiên Lâm Dược Phi tắm: “Mẹ, con tắm xong rồi dọn nhà vệ sinh luôn cho, mẹ lên giường nằm đi.”

Lữ Tú Anh: “Con đừng dọn, để đấy cho mẹ, con dọn chẳng sạch gì cả.”

Lâm Dược Phi: “Con có thể dọn sạch, mẹ có yêu cầu gì thì cứ nói với con.”

Trong lúc mẹ và anh trai giành nhau dọn nhà vệ sinh thì Lâm Tiếu đã nằm trên giường.

Sau khi tháo tấm chiếu hè cứng ra thì giường trong nhà thật mềm.

Ga giường mới đổi có mùi thơm nhàn nhạt, Lâm Tiếu lăn lộn trên giường mềm mại rất thư thái.

Mỗi năm khi mùa hè đến, lúc trải chiếu thì trên giường mát mẻ thật thoải mái, mùa hè vừa qua tháo chiếu ra thì trên giường mềm mại cũng thật thoải mái, những lúc vừa trải chiếu hay vừa tháo chiếu đều khiến Lâm Tiếu rất vui vẻ.

Cái đệm của Tiểu Hoàng cũng vừa được giặt, nó dựa mình lên đệm sau đó đã đánh một giấc khò khè.

Vừa trải qua cả một mùa hè, Tiểu Hoàng đều không nằm lên đệm, lúc mở điều hòa thì đều ghé vào dưới quạt gió điều hòa, lúc không mở điều hòa thì ghé vào dưới quạt trần.

Mấy ngày trước mẹ vừa giặt sạch cái đệm cho Tiểu Hoàng, lập tức liền có đất dụng võ.

Lữ Tú Anh trở về phòng, Lâm Tiếu nghe thấy mẹ và anh trai “cãi nhau”, mẹ thua, cuối cùng anh trai là người dọn nhà vệ sinh.

Lữ Tú Anh nằm trên giường thoải mái thở dài một hơi, nhìn điều hòa trên tường: “Ngày mai khâu một cái bọc vải để che điều hòa lại.”

“Tiếu Tiếu, bài thi cuối tuần mà anh con hỏi thầy Hà là để kiểm tra xem con có khả năng suy một ra ba hay không. Con không cần phải căng thẳng.”

Lâm Tiếu nháy mắt mấy cái, cô không căng thẳng mà.

“Thành tích cuộc thi cuối tuần này sẽ không ghi vào sổ học bạ tiểu học chứ ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra Lâm Tiếu đang nói cái gì, dở khóc dở cười nói: “Không ghi vào, đây không phải là kỳ thi ở trường con.”

Lâm Tiếu gật đầu, cô cũng cảm thấy sẽ không ghi vào trong học bạ tiểu học, chỉ là vẫn nên hỏi một chút mới có thể yên tâm.

Nếu như thành tích không ghi vào trong sổ học bạ tiểu học thì chỉ là bài thi nhỏ.

Chỉ có bài thi nào ghi vào trong sổ học bạ tiểu học mới là bài thi lớn.

Lâm Tiếu thi những bài thi lớn giữa kì hay cuối kì đều không căng thẳng, chỉ là một bài thi nhỏ thì đương nhiên càng không căng thẳng làm gì.

Cô căn bản không để bài thi cuối tuần vào trong lòng, trong lòng cô chất đầy rất nhiều việc, bài thi nhỏ này căn bản không thể nào chiếm một chỗ trong lòng cô.

Đến khi lên lớp ba, cô giáo Từ để các bạn học tự mình vẽ báo tường, những tờ báo sau này không còn do cô giáo Từ vẽ lên nữa.

Bình Luận (0)
Comment