Kỳ báo tường đầu tiên, cô giáo Từ để Trần Đông Thanh viết chữ đẹp nhất lớp phụ trách viết chữ, Diệp Văn Nhân vẽ tranh đẹp nhất phụ trách vẽ tranh. Cô giáo Từ cho phép Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân tìm một trợ thủ nhỏ cho mình, Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân đều cùng đi tìm Lâm Tiếu hỗ trợ.
“Lâm Tiếu, cậu giúp tớ vẽ báo tường đi.” Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu.
“Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu, hai cậu nhất định phải đến giúp tớ.” Diệp Văn Nhân nói.
Lâm Tiếu vô cùng mâu thuẫn, cô muốn nhận lời Diệp Văn Nhân, nhưng lại không muốn nhận lời Trần Đông Thanh. Thế nhưng nếu như nhận lời Diệp Văn Nhân tham dự vẽ báo bảng, thì tương đương với việc nhận lời Trần Đông Thanh.
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đang cãi nhau.
Tuần trước và tuần trước nữa, Trần Đông Thanh vẫn luôn trốn tránh cô, ban đầu Lâm Tiếu vẫn chưa phát hiện nhưng sau này đương nhiên đã nhận ra.
Vừa đến giờ ra chơi là Trần Đông Thanh giống như con thỏ nhảy lên ra khỏi phòng học.
Khi đi học thì không thể tránh khỏi việc nói chuyện với bạn học xung quanh, Lâm Tiếu biết như thế là không đúng, nhưng cô vẫn nhịn không được. Trước kia Lâm Tiếu ngoại trừ nói chuyện nhiều nhất với Vương Hồng Đậu ở bàn sau, thì nhiều thứ hai chính là nói chuyện với Trần Đông Thanh ở bàn chéo, nhưng hai tuần trước lúc Lâm Tiếu tìm Trần Đông Thanh nói chuyện mà Trần Đông Thanh cũng không quay đầu lại, giả bộ nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài, làm bộ không nghe thấy.
Rất rõ ràng, Trần Đông Thanh cố tình không để ý tới cô.
Chuông tan học vang lên, Lâm Tiếu lập tức chất vấn Trần Đông Thanh: “Sao cậu lại phớt lờ…”
Lâm Tiếu còn chưa nói xong câu, Trần Đông Thanh lại giống như con thỏ nhảy lên ra khỏi phòng học.
Lâm Tiếu hỏi Vương Hồng Đậu cùng Diệp Văn Nhân: “Có chuyện gì với Trần Đông Thanh vậy?” Cho dù không muốn chơi với cô thì cũng phải có nguyên nhân chứ.
Vương Hồng Đậu: “Gần đây cậu ấy cũng phớt lờ mình.”
Diệp Văn Nhân: “Hình như cậu ấy đang tránh né ba đứa tụi mình.”
Ba người đều không nghĩ ra được nguyên nhân, nhưng mà bọn họ nhất trí quyết định, nếu Trần Đông Thanh đã không để ý tới bọn họ, vậy bọn họ cũng không để ý tới Trần Đông Thanh.
Cứ như vậy qua hai tuần, “căn bệnh kỳ lạ” của Trần Đông Thanh đột nhiên lại trở nên tốt hơn.
Trần Đông Thanh khôi phục lại bình thường, vẫn tìm Lâm Tiếu nói chuyện, tìm Lâm Tiếu chơi giống như trước đây.
“Lâm Tiếu, tớ có tiền tiêu vặt rồi.” Trần Đông Thanh hứng thú bừng bừng chia sẻ với Lâm Tiếu: “Một tuần hai đồng.”
Sau khi Trần Đông Thanh không nhịn nổi nói ra cơn ác mộng của mình thì lại giống như chưa bao giờ nằm mơ thấy ác mộng, thuốc Trung y vừa đắng vừa thối cũng không cần uống, ông bà cha mẹ đều thay phiên nói cho cậu bé biết tin tức tốt.
Về sau mỗi tuần sẽ cho cậu bé hai đồng tiền tiêu vặt.
Cậu bé có thể tự mình quyết định việc mua dụng cụ học tập.
Cùng người lớn đến cửa hàng mua áo quần, cậu bé cũng có thể tự mình chọn.
Cuối tuần có thể ăn đồ ăn vặt, chỉ cần là đồ ăn vặt sạch sẽ vệ sinh có nhãn mác thì đều có thể mua, còn đồ không rõ nguồn gốc thì không được.
Trần Đông Thanh vô cùng vui mừng, cảm giác mình giống như là một con con chuột nhỏ rơi vào hũ mật. Nằm mơ thấy ác mộng về Lâm Tiếu là có thể có nhiều chuyện tốt như vậy sao, vậy thì sau này cậu bé cũng tình nguyện mơ thấy ác mộng.
Trần Đông Thanh chia sẻ một mạch tin tức tốt của mình cho Lâm Tiếu, không kịp chờ đợi nói: “Hôm nay tan học chúng ta cùng đi tiệm sách Văn Lan đi.”
Hiện tại trong cặp cậu có hai đồng tiền tiêu vặt, có thể tự do chọn lựa sách, tạp chí và dụng cụ học tập xinh đẹp bên trong tiệm sách Văn Lan.
Trần Đông Thanh nhấp nháy đôi mắt, mong đợi nhìn Lâm Tiếu.
Nhưng phản ứng của Lâm Tiếu lại làm cho cậu bé trở tay không kịp.
“Cậu lại muốn chơi với tớ, thế hai tuần trước vì sao lại không để ý đến tớ?”
Trần Đông Thanh lập tức xoắn cả lưỡi: “Tớ, tớ...” Nguyên nhân cậu bé trốn tránh Lâm Tiếu không thể nói được.
Nhưng mà Lâm Tiếu dùng hành động cho thấy thái độ của mình, nếu như Trần Đông Thanh không thể nói ra lý do khiến cho cô tán thành thì cô cũng không thèm chơi cùng Trần Đông Thanh nữa.
Trần Đông Thanh không còn cách nào, đành cắn răng nhắm mắt lại: “Cậu đi theo tớ ra sân trường đi.”
Trần Đông Thanh đi ở phía trước, Lâm Tiếu theo ở phía sau, đi thẳng đến cây ngô đồng ở nơi hẻo lánh dưới sân trường.
Đây là góc sân trường cách khu giảng đường xa nhất, bình thường có rất ít học sinh đến. Lâm Tiếu thắc mắc, có bí mật gì mà cần phải đến nơi này mới nói được.