Trần Đông Thanh tựa lên thân cây ngô đồng, hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Sau khi tớ cho cậu biết nguyên nhân, cậu có muốn tiếp tục làm bạn với tớ hay không là do cậu quyết định, mặc kệ cậu có lựa chọn như thế nào thì tớ cũng đều không trách cậu.”
Lâm Tiếu: “…”
Trần Đông Thanh: “Có đôi khi tớ cũng sẽ nghĩ, tớ không xứng có được bạn bè trong lớp.”
Lâm Tiếu: “…”
Trần Đông Thanh: “Nhưng mặc kệ cậu có muốn tiếp tục làm bạn với tớ hay không, thì chuyện tớ kể cho cậu tiếp sau đây cậu đều phải giúp tớ giữ bí mật.”
Trần Đông Thanh vươn ngón út ra trước Lâm Tiếu: “Cậu thề trước đi.”
Lâm Tiếu cũng duỗi ngón út ra: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi.”
“Xin thề.” Sau khi hoàn tất, Trần Đông Thanh hít sâu một hơi, nói ra những điều đã nhẫn nhịn trong lòng thật lâu cho Lâm Tiếu.
“Trước đó tớ trốn tránh cậu là bởi vì các cậu đang điều tra phụ huynh nhà ai đã đề nghị với trường học đóng cửa tiệm tạp hóa.”
Lâm Tiếu khiếp sợ trừng to mắt.
Trần Đông Thanh dũng cảm gật đầu trước ánh mắt của Lâm Tiếu: “Là ông nội tớ đề nghị với trường.”
“Cậu còn đồng ý làm bạn với tớ không?” Trần Đông Thanh nhìn về phía Lâm Tiếu, nước mắt đảo quanh tròng mắt.
Lâm Tiếu liền vội vàng hỏi: “Vậy cậu có biết chuyện này không?” Điều này rất quan trọng.
Trần Đông Thanh: “Sau khi tiệm tạp hóa đóng cửa tớ mới biết được.”
Lâm Tiếu suy nghĩ một lát: “Vậy chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng là sau đó mới biết.”
Trong mắt Trần Đông Thanh dấy lên hy vọng: “Vậy cậu vẫn đồng ý làm bạn với tớ chứ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm.”
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh làm lành rồi.
Để ăn mừng tình bạn của bọn họ, Trần Đông Thanh đưa cho Lâm Tiếu một cục tẩy hình ô mai.
Phía trên cục tẩy hình ô mai có lá cây ô mai màu xanh, phía dưới là ô mai màu hồng phấn, còn có hạt ô mai màu đen, còn tỏa ra mùi thơm ngọt của ô mai.
Cục tẩy hình ô mai mua từ chỗ chị Tiểu Vân, tiền mua một cục tẩy hình ô mai có thể mua ba cục tẩy trắng bình thường nhất, nhưng mà cục tẩy hình ô mai vẫn là một trong những cục tẩy bán chạy nhất.
Trên quầy dụng cụ học tập của chị Tiểu Vân không chỉ có cục tẩy hình ô mai, còn có các loại hoa quả, các loại động vật khác nữa, tất cả đều vừa thơm lại vừa xinh.
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh tiêu hết sạch tiền tiêu vặt cả tuần trong tiệm sách Văn Lan, cậu mua rất nhiều đồ.
Lâm Tiếu lo lắng nói: “Sáu ngày sau cậu phải làm sao bây giờ?”
Trần Đông Thanh rất lạc quan: “Sau ngày sau không tiêu tiền là được thôi, trước kia không phải tớ cũng không có tiền tiêu vặt đấy sao.”
Lâm Tiếu an ủi Trần Đông Thanh: “Bây giờ cậu có rồi, còn rất nhiều.”
Tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu là một tuần một đồng rưỡi, tại trong lớp đã là mức trung bình đến cao, tiền tiêu vặt của Trần Đông Thanh còn nhiều hơn cô năm hào, ở trong lớp có thể xem là nhiều, ngoại trừ “kẻ có tiền” như Viên Kim Lai, trong lớp không có nhiều bạn học có số tiền tiêu vặt vượt qua Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh một hơi xài hết hai đồng trong tiệm sách Văn Lan, sảng khoái cực kỳ. Mặc dù bình thường ông bà cha mẹ cậu bé đều sẽ mua dụng cụ học tập cho cậu bé, nhưng lần này cảm giác tự mình mua hết tất cả dụng cụ học tập hoàn toàn khác biệt.
Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu tách ra trước cửa tiệm sách Văn Lan, ai cũng tự theo phụ huynh nhà mình về nhà. Trước khi tách ra, Trần Đông Thanh xác nhận lần cuối với Lâm Tiếu: “Vậy ngày mai cậu có đến vẽ báo tường không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, ngày mai tớ sẽ vẽ báo tường cùng với mọi người.”
Hôm nay Lâm Tiếu biết được một bí mật kinh thiên động địa, lại không thể nói với bất kỳ ai trong trường, cô sắp sửa bị nghẹn chết rồi.
Ngồi ở yên sau xe đạp của mẹ, Lâm Tiếu không nhịn được nữa mà kể cho mẹ nghe, nhưng cũng bảo mẹ thề trước sẽ không nói cho bất kỳ ai.
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh làm lành rồi thì đoán được “bí mật kinh thiên động địa” của Lâm Tiếu là cái gì. Bà nín cười, phối hợp với Lâm Tiếu nói ra: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi.” Sau đó giả bộ như rất tò mò hỏi: “Là bí mật gì thế?”
Lâm Tiếu: “Con không nói ở tiệm tạp hóa được, nơi này cách trường học quá gần, lỡ như đụng phải những bạn học khác thì làm sao bây giờ. Về nhà con sẽ nói cho mẹ biết.”