Lâm Tiếu ngồi ở yên sau xe đạp, cả đường cũng không chịu nói, đến sân khu tập thể xưởng dệt vải cũng không chịu nói, đi vào hành lang cũng không chịu nói, mãi đến khi về đến nhà đóng cửa chống trộm lại, Lâm Tiếu mới nói ra: “Tiệm tạp hóa là do ông nội của Trần Đông Thanh đề nghị trường học đóng cửa.”
Trên mặt Lữ Tú Anh lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Bà đã sớm biết được tin tức này từ trong miệng Vương Nguyệt Nga, kinh ngạc là vì Trần Đông Thanh lại nói cho Tiếu Tiếu biết.
“Vậy con muốn giúp Đông Đông giữ bí mật sao?” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu dùng sức gật đầu, đương nhiên cô muốn giúp Trần Đông Thanh giữ bí mật.
Bí mật này cô sẽ không nói cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.
Lâm Tiếu không dám tưởng tượng, nếu như chuyện này bị các bạn học biết được thì sau này Trần Đông Thanh sẽ sống ở trong trường như thế nào đây.
Cô nhất định phải giúp Trần Đông Thanh giữ kín bí mật này, để giữ uy tín và nghĩa khí.
Việc vẽ báo tường đối với Trần Đông Thanh, Diệp Văn Nhân và hai bạn nhỏ trợ thủ mà nói đều là lần đầu.
Lần đầu tiên vẽ báo tường nên mọi người đều thiếu kinh nghiệm, gặp rất nhiều vấn đề.
Lúc ban đầu Trần Đông Thanh trực tiếp viết chữ lên giống cô giáo Từ, nhưng mà rất nhanh phát hiện cô giáo Từ có thể viết một hàng chữ thẳng tắp, cậu bé viết ra lại xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải bay lên trên trời thì là chìm xuống dưới mặt đất, chỉ có thể xóa đi viết lại.
Lâm Tiếu nhìn thấy Trần Đông Thanh viết viết xóa xóa thì nhịn không được nói: “Cậu vẽ một cái dòng kẻ trước đi.”
Trần Đông Thanh do dự một chút rồi buông thõng vai: “Được thôi, để tớ vẽ dòng kẻ trước.”
Muốn vẽ được dòng kẻ vừa thẳng vừa ngang cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Dùng thước ba góc lớn của thầy dạy toán, một người vịn bên trái, một người vịn bên phải, một người ở giữa vẽ dòng kẻ, còn phải có một người đứng xa để nhìn xem có lệch hay không.
Lâm Tiếu chính là người đứng ở đằng xa nhìn kia.
Cô ngồi trên bàn giữa phòng học, quơ hai cái gậy chỉ huy.
“Bên trái thấp một chút.”
“Bên phải thấp một chút.”
“Đều quá thấp rồi, bên trái bên phải cùng nhau nâng lên.”
Mấy học sinh mỗi ngày sau khi tan học đều ở lại vẽ báo tường hết nửa giờ, sau khi học sinh phụ trách trực nhật làm xong thì mấy người cùng đi về.
Vẽ liên tiếp ba ngày vẫn chưa vẽ xong.
Lâm Dược Phi không giữ được bình tĩnh: “Mấy đứa vẫn chưa vẽ xong báo tường sao?”
Lâm Tiếu thở dài: “Vẫn chưa.”
Lâm Dược Phi gấp gáp: “Còn phải mất mấy ngày nữa?”
Lâm Tiếu nghĩ, bây giờ đã vẽ xong dòng kẻ, chữ viết được gần một nửa, tranh vẽ cũng đã hoàn thành hơn phân nửa: “Chắc là thêm ba ngày nữa.”
“Sao lại cứ phải đúng lúc này gọi em đi vẽ báo tường chứ.” Lâm Dược Phi cau mày, lại thêm ba ngày nữa, thế thì là đến ngay trước ngày thi đội tuyển toán Olympic cuối tuần này rồi, mỗi ngày Lâm Tiếu đều phải về nhà muộn nửa giờ vì phải vẽ báo tường.
Thời gian học toán cũng thiếu đi nửa giờ.
Mặc dù thầy Hà nói thi toán Olympic là để kiểm tra năng lực suy một ra ba, không cần học trước gì cả, nhưng Lâm Dược Phi vẫn không nhịn được sắp xếp nhiệm vụ học phép chia cho Lâm Tiếu.
Lên lớp ba, Lâm Tiếu vừa mới bắt đầu học phép chia.
Dựa theo tiến độ ở trên trường thì hiện tại chỉ mới học đến hai chữ số trừ một chữ số.
Đến cả ba chữ số trừ hai chữ số cũng chưa được học.
Lâm Dược Phi nghĩ đến, đội tuyển toán Olympic của phòng giảng dạy bắt đầu từ năm lớp bốn, bài thi kiểm tra đầu vào chắc chắn cũng dựa theo trình độ lớp bốn để ra đề. Cuối tuần này Lâm Tiếu đi thi, giáo viên ở phòng giảng dạy chưa chắc sẽ đặc biệt ra một đề bài khác cho Lâm Tiếu, nếu như lấy một bộ đề trước kia cho Lâm Tiếu làm, thì những câu dính đến kiến thức lớp ba Lâm Tiếu sẽ không làm được rồi.
Bởi vậy mấy ngày cuối cùng này, Lâm Dược Phi lúc nào cũng giúp em gái công phá kiến thức lớp ba.
Tối thiểu nhất phải học xong phép chia.
Bốn phép tính nhân chia cộng trừ có một phép không biết, thì cho dù là thiên tài cũng không làm bài tốt được.
Mỗi ngày sau khi Lâm Tiếu tan học về nhà thì làm bài tập trước rồi mới ăn cơm, chơi rượt đuổi với Tiểu Hoàng quanh khu tập thể một vòng lớn, tắm rửa xong là muốn đi ngủ.
Lâm Dược Phi giúp em gái công phá phép chia vốn đã không có bao nhiêu thời gian rồi.
Hiện tại mỗi ngày còn phải vẽ báo tường hết nửa giờ, lại càng không có thời gian.
Lâm Dược Phi thương lượng với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, em có thể đừng vẽ báo tường nữa được không? Chúng ta về nhà sớm học phép chia thêm nửa giờ nữa.”
Lâm Tiếu từ chối ngay lập tức: “Không được.”