Trần Đông Thanh cần cô hỗ trợ căn thẳng hàng, Diệp Văn Nhân cần cô hỗ trợ đưa phấn viết, đội vẽ báo tường không thể thiếu cô.
Chủ nhật đi đến phòng giảng dạy làm bài thi.
Thứ bảy học xong hết nửa ngày, Lâm Tiếu đi ra cổng trường học, Lữ Tú Anh hỏi cô: “Dụng cụ học tập để ngày mai thi đã đủ chưa?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đủ rồi ạ.”
Lữ Tú Anh: “Ngoại trừ một bộ dụng cụ học tập để dùng thì còn phải có một bộ dự phòng. Nếu như có cái gì hỏng thì có đồ dự phòng ngay, con có đủ đồ dự phòng chưa?”
Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: “Chắc là đủ rồi ạ.”
Cô có tận mấy cái bút chì, tẩy vốn dĩ cô có một cục, Trần Đông Thanh lại đưa cho cô một cục, như thế là có hai cục rồi.
Chỉ là Trần Đông Thanh cho cô cục tẩy hình ô mai, Lâm Tiếu vẫn luôn cất lại không dùng đến. Tẩy hình ô mai thật xinh đẹp, còn thơm thơm, Lâm Tiếu không nỡ dùng nó bẩn đi, càng không nỡ tẩy để bị khuyết mất góc.
“Mẹ, con có thể mua thêm một cục tẩy nữa không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh không chút do dự nói: “Mua đi.”
Lâm Tiếu đi vào tiệm sách Văn Lan thì phát hiện hôm nay mẹ đặc biệt hào phóng.
Lâm Tiếu vụng trộm lấy thêm nhưng hình như mẹ không phát hiện, Lâm Tiếu lại vụng trộm lấy thêm nhưng mẹ vẫn không phát hiện.
Cuối cùng, bút chì, bút máy, cao su, cây thước và gọt bút chì Lâm Tiếu mới mua đều không thể chứa được hết trong hộp bút.
Quá trình mẹ và chị Tiểu Vân cò kè mặc cả cũng vô cùng ngắn gọn, hai người cô cô cháu cháu qua lại vài câu là kết thúc, Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái, nhìn ra là mẹ không có lòng tham chiến.
“Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tiếu Tiếu, ngày mai đi thi không cần căng thẳng.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Yên tâm đi mẹ, con không căng thẳng.”
Lâm Dược Phi cũng trở về sớm, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là hỏi Lâm Tiếu: “Dụng cụ học tập để ngày mai thi em đã chuẩn bị xong chưa?”
Sao mẹ và anh trai đều hỏi giống nhau thế, Lâm Tiếu gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi ạ.”
Lâm Dược Phi: “Nhớ mang nhiều giấy nháp chút.”
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, mang nhiều giấy nháp chút, tránh không đủ dùng.”
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng nhau nhìn chằm chằm Lâm Tiếu thu dọn cặp sách, giấy nháp để hết xấp này đến xấp khác.
Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh trai và mẹ lại gấp gáp như vậy, cô vẫn luôn đến đêm trước khi ngủ mới thu dọn cặp sách, hôm nay mới giữa trưa đã bị thúc giục thu dọn.
Lâm Tiếu thu dọn xong, mẹ và anh trai lại kiểm tra dụng cụ học tập một lần nữa, rồi để cặp sách của cô lên bàn: “Thu dọn xong cũng đừng động đến, ngày mai chỉ việc mang đi.”
Buổi chiều, Lâm Tiếu mở túi đồ ăn vặt ra ăn, Tiểu Hoàng lập tức chạy tới. Tai của Tiểu Hoàng vô cùng thính, dù là góc nào trong phòng thì nó đều có thể lập tức nghe thấy tiếng Lâm Tiếu xé túi.
Nhưng mà lần này, không chỉ có Tiểu Hoàng chạy tới mà còn có mẹ cùng anh trai.
Mẹ và anh trai đồng thời chạy tới: “Hôm nay không cho phép ăn đồ ăn vặt.”
Lâm Tiếu nắm lấy miệng túi đồ ăn vặt vừa xé: “Dạ?”
Lâm Dược Phi: “Đừng ăn, coi chừng bị đau bụng.”
Lữ Tú Anh: “Ngày mai thi rồi, hôm nay ăn bị đau bụng thì làm sao bây giờ?”
Ngày mai đi tham gia thi tuyển toán Olympic, là cơ hội mà Lâm Tiếu dùng thiên phú của mình, Lâm Dược Phi dùng các mối quan hệ của mình để giành được.
Mặc dù Lữ Tú Anh không hiểu toán Olympic, nhưng bà biết hàng năm toàn khu chỉ có mười mấy học sinh có thể tham gia đội tuyển toán Olympic của phòng giảng dạy.
Toàn khu chỉ có mấy chục người.
Được vào lớp toán Olympic đã là muôn vàn khó khăn, mà nếu như Lâm Tiếu vượt qua bài thi tuyển chọn thì sẽ được vào lớp toán Olympic sớm một năm.
Kì thi quan trọng như vậy, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ, nhìn anh trai, rốt cuộc hiểu rõ mẹ và anh trai vì sao cứ nói với cô là “Không cần căng thẳng.”
Vẻ mặt Lâm Tiếu hiểu rõ: “Có phải hai người đang rất căng thẳng không?”
Mẹ và anh trai đúng là nhát gan, chỉ là một bài thi nhỏ không ghi vào sổ học bạ, sao lại căng thẳng đến mức này, Lâm Tiếu an ủi mẹ và anh trai: “Yên tâm đi, con sẽ thi tốt.”
Sáng sớm chủ nhật.
Mẹ căng thẳng và anh trai căng thẳng mang theo người duy nhất không căng thẳng trong cả nhà là Lâm Tiếu đến cổng phòng giảng dạy.