Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 262 - Chương 262.

Chương 262. - Chương 262. -

Lâm Dược Phi đã đến phòng giảng dạy mấy lần, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều là lần đầu tiên đến.

Phòng giảng dạy chiếm diện tích không lớn, tường vây lại thành một khoảng sân nhỏ.

Vừa nhìn vào thì không phải nhìn thấy tòa nhà đầu tiên, mà là cây xanh bên trong.

Cao lớn nhất chính là hai cái cây bào đồng, còn cao hơn một khoản so với tòa nhà bốn nhà, còn có ngô đồng, ngân hạnh, cây hòe, hai tòa nhà nhỏ thấp thoáng trong một mảng xanh mướt, mãi sau mới có thể chú ý tới.

Hai tòa nhà nhỏ đều không cao, một tòa ba tầng, một tòa bốn tầng, trông đều có chút cảm giác năm tháng.

Mảng đất nhỏ trước hai tòa nhà dùng gạch đỏ phủ lên, trong khe gạch mọc ra mấy cây cỏ dại, có một loạt xe đạp đang được dựng ở đó.

Cửa chính treo năm chữ “Phòng nghiên cứu giảng dạy” bị lá xanh che mất một nửa, đi vào mới có thể thấy rõ.

“Hóa ra là chỗ này.” Lữ Tú Anh nhìn khu nhà nhỏ tĩnh mịch này, giật mình nói.

Nơi này cách khu tập thể xưởng dệt vải cũng không xa, đạp xe cũng chỉ mất mười phút.

Con đường này Lữ Tú Anh đã đi qua rất nhiều lần, đương nhiên cũng đã từng thấy khu nhà nhỏ này, chỉ là trước kia không biết nơi này chính là phòng giảng dạy mỗi khu đều có.

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ không vào nữa, mẹ chờ hai đứa ở trước cửa ra vào vậy.”

Một đứa bé tham gia thi mà có tới hai người lớn đưa tới, Lữ Tú Anh cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu đi vào, tới phòng làm việc tìm thầy Hà.

Thầy Hà lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tiếu, không nghĩ tới là một cô bé đáng yêu như vậy, rất có lễ phép chào hỏi thầy ấy.

Thầy Hà cười gật đầu: “Ngoan.”

“Bộ đề thi này dành cho em, đừng căng thẳng.”

Lâm Tiếu gật đầu, nghĩ thầm sao người lớn lại cứ thích nói “Đừng căng thẳng” vậy chứ.

Thầy Hà lấy ra một tờ đề thi từ trong ngăn kéo, nhìn quanh phòng làm việc một vòng, dẫn Lâm Tiếu đi đến trước một cái bàn làm việc không có ai ngồi, lôi ghế ra: “Em ngồi ở đây làm đi.”

Lâm Tiếu nhận lấy bài thi, ngẩng đầu hỏi thầy Hà: “Thời gian thi là bao lâu vậy thầy?”

Thầy Hà: “Đề thi này thông thường làm trong bốn mươi phút, nhưng mà em chỉ mới lớp ba nên...”

“Vậy em cũng sẽ làm trong bốn mươi phút ạ.” Lâm Tiếu nói.

Thầy Hà cười: “Được thôi.”

Lâm Dược Phi nghẹn một hơi, trong lòng thầm mắng em gái quá ngốc, thầy Hà rõ ràng muốn cho cô thêm càng nhiều thời gian.

Lâm Tiếu nhìn đồng hồ trên tường, cúi đầu xuống nhìn bài thi.

Thầy Hà để Lâm Dược Phi ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Dược Phi: “Hai ngày trước tôi đi qua đường Bội Thu, nhìn thấy công trường của cậu ở đó đã khởi công.”

Lâm Dược Phi: “Đúng vậy, chỉ là mấy ngày gần đây nhất trời cứ mưa mãi.”

Thầy Hà cùng Lâm Dược Phi hàn huyên vài câu, nhìn thấy ánh mắt Lâm Dược Phi không ngừng đảo về hướng Lâm Tiếu, giữa lông mày ẩn chứa lo lắng thì cười nói: “Sao thế, sợ làm ồn đến em gái cậu sao?”

“Đi, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”

Lâm Dược Phi có chút xấu hổ, đúng là anh lo lắng bọn họ ở bên cạnh Lâm Tiếu nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến Lâm Tiếu làm bài, nhưng anh lại không thể nói với thầy Hà, như thế không ổn.

Thầy Hà cười nói: “Thật ra không sao cả, học sinh lớp toán Olympic vừa nhìn thấy có đề bài khiêu chiến là xung quanh có âm thanh gì đều không nghe được, trong mắt chỉ có đề bài.”

Mặc dù thầy Hà không tự mình dạy toán Olympic, nhưng làm công việc nghiên cứu giảng dạy, thầy ấy đã từng tiếp xúc rất nhiều học sinh lớp toán Olympic, tất cả đều nhìn thấy đề bài khó là cắm đầu xông đến.

Nhưng mà thầy Hà nhìn thấy Lâm Dược Phi lo lắng nên vẫn cùng Lâm Dược Phi đi ra ngoài. Đã cho cơ hội để đi thi rồi, không cần thiết khiến Lâm Dược Phi không vui vì những chi tiết nhỏ này, thầy Hà nói: “Vừa lúc đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Hai người đi ra khỏi tòa nhà, ngồi trên băng ghế đá dưới gốc cây trong sân, thầy Hà lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Lâm Dược Phi một điếu.

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại thì không còn hút thuốc lá nữa, nhưng bây giờ thứ nhất là hút cùng thầy Hà, thứ hai là trong lòng của anh cũng đang rất căng thẳng, nên cũng đốt lên hút một hơi.

Thầy Hà nhìn ra được là Lâm Dược Phi đang căng thẳng, nói: “Chúng ta trở về muộn mười phút, lúc nãy cũng nói chuyện làm ồn quá, nên cho em gái cậu thêm mười phút.”

“Năm nay chỉ là thi thử sớm một chút, thi đạt thì đi học chung với các bạn lớp bốn, thi không đạt cũng không sao, năm sau còn có thể thi lại nữa.” Thầy Hà gảy tàn thuốc, nói với Lâm Dược Phi.

Bình Luận (0)
Comment