Trong lòng Lâm Dược Phi hơi rục rịch, đây là lần đầu tiên anh nghe thầy Hà nói như vậy.
Ý của thầy Hà rất rõ ràng, năm nay Lâm Tiếu có cơ hội này, sang năm Lâm Tiếu vẫn còn có cơ hội này.
Nói cách khác, cho dù trong danh sách đề cử của trường tiểu học Lâm Tiếu sang năm không có con bé, thì thầy Hà vẫn sẽ để cho Lâm Tiếu tham gia tuyển chọn như cũ.
Lâm Dược Phi nghe thấy lời bảo đảm của thầy Hà thì trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Làm phiền thầy Hà rồi.”
Thầy Hà cười ha hả nói: “Không phiền gì đâu, tấm lòng của phụ huynh và giáo viên đều giống nhau, phụ huynh sợ chậm trễ con cái nhà mình, bọn tôi cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một hạt giống tốt nào cả.”
Ánh mắt thầy Hà rơi vào khuôn mặt trẻ tuổi của Lâm Dược Phi mà nghĩ thầm, thầy ấy đã từng gặp không ít người cha, người mẹ quan tâm đến chuyện học tập của con cái mình, nhưng người anh trai quan tâm đến việc học của em gái như thế vẫn là lần đầu tiên.
Nếu như người anh trai có thành tích cao thì coi trọng giáo dục cũng có thể hiểu được, hết lần này tới lần khác Lâm Dược Phi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai.
Nếu như người anh trai vì do trình độ thấp phải chịu khổ nhiều thì thầy Hà cũng không cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng Lâm Dược Phi lại không phải như vậy, tuổi còn trẻ mà đã làm ông chủ, nhận được công trình, kiếm nhiều tiền.
Kỳ lạ, thật là kỳ lạ, thầy Hà nghĩ làm sao cũng không thông.
Lâm Dược Phi cùng thầy Hà đi ra bên ngoài nói chuyện, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Tiếu.
Thầy Hà nói không sai, tiếng hai người nói chuyện lúc nãy thì Lâm Tiếu đều nghe thấy được, nhưng não bộ tự động che đi.
Từ khi cầm lấy tờ đề thi toán Olympic thì thông tin duy nhất mà não cô xử lý chỉ có câu hỏi trong bài thi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy dạng bài như thế này.
Mặc dù cũng là đề toán, nhưng mà hoàn toàn không giống đề toán trong trường.
Đối với đề toán trong trường, Lâm Tiếu chỉ cần một lúc là có thể nhìn ra đáp án, thường xuyên bị thầy cô trừ điểm trình bày vì làm bài nhảy bước.
Thế nhưng cô thật sự không thể nhịn được nhảy bước mà.
Đáp án chỉ cần nhìn một chút là ra rồi, Lâm Tiếu đã cố gắng viết thêm hai, ba bước tính toán ở giữa, vậy mà thầy cô còn nói là cô nhảy bước.
Mỗi lần Lâm Tiếu đi thi đều không ngừng mặc niệm: “Viết thêm mấy bước nữa, viết thêm mấy bước nữa.”
Nhưng câu hỏi trong bài thi này lại không giống vậy.
“Cho ba số tự nhiên nhân lại với nhau. Nếu tích của ba số này có 13 chữ số tận cùng đều là 0, hỏi số tự nhiên nhỏ nhất sẽ là bao nhiêu?”
“Một món hàng có giá 1 cái 1 xu, mỗi 5 cái có giá 4 xu, mỗi 9 cái có giá 7 xu. Tiểu Triệu có thể mua được nhiều nhất 50 cái, Tiểu Lý có thể mua nhiều nhất 500 cái. Hỏi Tiểu Lý có nhiều hơn Tiểu Triệu bao nhiêu xu?”
Lâm Tiếu tô tô vẽ vẽ trên giấy nháp, quên mất thời gian, quên luôn là mình đang thi. Cô dùng tốc độ nhanh nhất làm xong mỗi một câu hỏi là bởi vì không kịp chờ đợi để làm câu hỏi tiếp theo.
Vậy mà cô lại không có cách nào nhìn ra đáp án của câu hỏi trên bài thi này ngay lập tức, điều này đối với Lâm Tiếu mà nói là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.
Cô cần nghiêm túc suy nghĩ, thậm chí không biết cái nào mới là hướng đi chính xác, mỗi hướng làm đều thăm dò hai bước, con đường này không thông thì đổi con đường khác.
Cứ như vậy, Lâm Tiếu làm xong câu hỏi này rồi tiến đến câu hỏi tiếp theo, cho đến khi làm đến câu hỏi cuối cùng thì cô mới ngẩng cái cổ đau nhức của mình lên.
Hả, anh trai và thầy Hà đi đâu rồi?
Lâm Tiếu nhìn đồng hồ trên tường, trùng hợp đã qua bốn mươi phút, hẳn là đã kết thúc bài thi, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng anh trai và thầy Hà đâu cả.
Lâm Tiếu đặt bài thi xuống chạy đến hành lang, nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế dưới lầu nói chuyện.
“Thầy Hà, em làm xong bài thi rồi ạ.” Lâm Tiếu gọi xuống dưới lầu.
Thầy Hà bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, vẻ mặt không thể tin: “Làm xong rồi sao?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, làm xong rồi ạ.”
Thầy Hà cùng Lâm Dược Phi sải bước đi lên cầu thang. Trở lại văn phòng, thầy Hà cầm lấy bài thi của Lâm Tiếu, nhìn thấy sau mỗi một câu hỏi đều viết đáp án, thì biểu cảm trên mặt càng thêm kinh ngạc.
Lâm Dược Phi căng thẳng nhìn thầy Hà.
Thầy Hà khoát tay: “Tôi không dạy toán Olympic nên không chấm bài được.”
Vốn là thầy Hà muốn Lâm Tiếu để bài thi lại, chờ sau đó để giáo viên dạy toán Olympic chấm điểm xong rồi mới thông báo kết quả của Lâm Tiếu.