Vài trận mưa rào mùa hạ liên tiếp đổ xuống, đến khi trời quang mây tạnh, bầu trời màu lam trong vắt giống như đã được nước mưa gột rửa.
Lâm Dược Phi lái xe đạp, Lữ Tú Anh ngồi ở yên sau, sáng sớm tinh mơ hai mẹ con đã đèo nhau đi về phía chợ sáng.
“Chẳng trách người ta hay nói thời tiết mùa thu trong trẻo tươi mát, con ngẩng đầu nhìn xem, bầu trời hôm nay hình như cũng thật sự cao thêm ba thước rồi.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi cười: “Mẹ, tâm trạng của mẹ hôm nay không tồi nhỉ.”
Thời tiết gần đây rất dễ chịu, không lạnh không nóng, nước mưa rửa sạch bụi bặm trong không trung, không khí ẩm ướt lại trong lành. Lá cây trên hàng cây hai bên đường đã được cọ rửa rất sạch sẽ, ngay cả lề đường cũng như mới được quét rửa qua.
Tâm trạng Lữ Tú Anh cũng tốt đẹp y như thời tiết, cuộc sống hiện tại của bà cứ tựa đang nằm mơ.
Ngày hôm qua, sau khi thầy Triệu chấm 94 điểm trên bài thi, nói với họ có thể đưa Lâm Tiếu vào lớp học Olympic Toán, Lữ Tú Anh giống như rơi vào trong một giấc mộng đẹp.
Bà không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi phòng giảng dạy như thế nào, về nhà ra làm sao, quãng đường trở về không khác gì người mộng du.
Bây giờ đây khi đã ngủ qua một đêm, Lữ Tú Anh vẫn có cảm giác không chân thật: “Tiếu Tiếu của chúng ta thông minh như vậy sao? Giỏi giang đến vậy sao?”
“Một khu vực chỉ chọn được mấy chục đứa trẻ vào học trong lớp Olympic, Tiếu Tiếu chính là một đứa trẻ trong đó?”
“Những đứa trẻ khác đã học lớp bốn rồi, Tiếu Tiếu còn được nhận sớm một năm?”
Lâm Dược Phi đã trả lời mẹ vô số lần, nhưng anh vẫn chẳng ngại phiền phức, mỗi lần đều tươi cười đáp trả: “Vâng, vâng!”
Lần gần nhất Lữ Tú Anh có cảm giác như thế này là khi hay tin Lâm Dược Phi tự mình tìm được công việc, mức lương còn vô cùng cao.
Khi đó bà cũng như đang chìm trong giấc mơ, thằng con trai ngày nào cũng uống rượu đánh bài của mình thế mà cũng tìm được một công việc có mức lương cao như vậy?
Bây giờ Lữ Tú Anh cũng như đang mơ vậy, Tiếu Tiếu có thành tích hạng nhất đếm ngược trong trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông, sau khi chuyển trường đi thành tích Toán học cũng chỉ ở dạng trung bình chưa bị trượt, vậy mà lại có năng khiếu trời ban về Toán học?
Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói, kinh ngạc hỏi: “Lúc con tìm được việc, mẹ cũng vui vẻ đến thế sao?”
Rõ ràng Lữ Tú Anh đã cãi vã một trận lớn với anh, không muốn anh bỏ công việc ổn định trong xưởng dệt bông.
Lữ Tú Anh im lặng một hồi, nói ra: “Vui chứ.”
Bà thật sự không muốn Lâm Dược Phi từ bỏ công việc ổn định nhưng cũng vui sướng vì anh có thể tự mình tìm một công việc lương cao. Năm Lâm Dược Phi đủ mười tám tuổi, người người đều bảo bà đã nuôi hỏng đứa con trai này, chỉ có Lữ Tú Anh cố chấp không muốn tin. Lâm Dược Phi tìm được công việc trả lương cao, tự chứng minh giá trị của mình, Lữ Tú Anh là người hạnh phúc hơn ai hết.
Lâm Dược Phi đạp mạnh bàn đạp mấy cái: “Mẹ, chuyện con tìm được việc khiến mẹ vui y hệt chuyện em gái thi đậu lớp Olympic Toán học, thế tại sao mẹ không mua xương sườn với mua chân giò cho con?”
Hai người họ đi đến chợ sáng thế này cũng bởi vì sáng sớm hôm nay khi Lữ Tú Anh mới rời giường bà đã nói rằng mình muốn ra ngoài mua chút xương sườn và chân giò cho Lâm Tiếu, để cả nhà cùng vui vẻ chúc mừng một phen.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ linh hồn dạo chốn xa xăm của Lữ Tú Anh, không dám để bà một mình đi chợ nên hai mẹ con mới cùng nhau lên đường tới chợ sáng.
Lữ Tú Anh: “Mua chân giò cho con á? Mẹ trông con giống cái chân giò hơn!”
Khi đó trong nhà chưa có tiền tiết kiệm, mà Lữ Tú Anh cũng không biết Lâm Dược Phi đi theo ông chủ sẽ lĩnh được mấy tháng lương cao. Thứ công việc không ổn định này có khi chẳng mấy chốc đã thất nghiệp, bà nào dám bỏ tiền ra ăn uống thả cửa đây?
Mà Lâm Dược Phi đúng thật chẳng theo ông chủ Lương được mấy tháng, chớp mắt cái anh đã tự nhảy việc ra làm một mình.