Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 266 - Chương 266.

Chương 266. - Chương 266. -

Lữ Tú Anh nhớ tới chuyện này lại nơm nớp lo sợ, nhưng bà biết mình có nơm nớp lo sợ cũng vô dụng, mỗi lần nghĩ đến lại phải tự quên đi. Bà tiếp tục suy ngẫm chuyện của Lâm Tiếu: “Nếu Toán học của Tiếu Tiếu giỏi như vậy, tại sao từ xưa đến giờ chưa thấy con bé thi được 100 điểm?”

Lâm Dược Phi: “Con đã từng xem bài thi của em ấy, phần lớn lỗi sai đều do sơ ý chủ quan, không thì cũng do làm tắt bước quá nhiều, bị thầy cô trừ điểm trình bày.”

“Bình thường em ấy thấy bài thi quá đơn giản nên thường xuyên làm bài qua loa.”

“Lần này em ấy thấy đề thi Olympic Toán khó nên mới cẩn thận làm bài hơn.”

Lữ Tú Anh: “Đến bây giờ mẹ vẫn cảm thấy như mình đang mơ... Tiếu Tiếu nhà mình giống ai thế nhỉ?” Trong gia đình họ không có người nào đầu óc vô cùng thông minh, học hành thần kỳ đến vậy.

“Chẳng lẽ con bé giống cha con?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Sao con biết được chứ ạ!” Lúc cha qua đời, Lâm Dược Phi mới hơn mười tuổi, mỗi ngày anh chỉ biết điên cuồng chơi bời quậy phá, nào biết Toán học của cha mình có tốt hay không? Anh chỉ biết công việc của cha không liên quan gì đến tính toán.

Lữ Tú Anh lại nhanh chóng phủ định suy đoán này: “Không phải đâu, năm đó lúc cha con đi mua đồ ăn cũng không tính nổi giá tiền phải trả.”

Muốn đi từ cổng chợ sáng tới hàng thịt cần phải đẩy xe một quãng đường, Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh lôi tất cả tổ tông trong nhà ra nhớ lại một lượt, cũng không tìm ra một người giỏi Toán nào.

Lữ Tú Anh nhíu mày: “Trong thời buổi ngày đó, mọi người chẳng mấy ai được học hành, có lẽ có năng khiếu cũng không thể nào phát hiện được...”

Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa. Sau này Tiếu Tiếu trở thành nhà Toán học, gia phả nhà mình cứ viết từ đời Tiếu Tiếu đi.”

Lữ Tú Anh vỗ một cái lên lưng Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì đấy hả!” Sau đó bà cũng không nhịn được, bật cười.

Hôm nay họ lên chợ sớm, thịt trên hàng bày ra còn rất nhiều sự lựa chọn.

Lữ Tú Anh chọn mấy đoạn xương sống lưng, muốn hầm canh thịt chọn xương ở đây hầm là ngon nhất, Lâm Tiếu cũng thích ăn nhất.

“Ông chủ, lọc hộ tôi kỹ một chút, đừng để còn lại nhiều thịt thế này.” Lữ Tú Anh nói.

Ông chủ hàng thịt nhướng mày: “Người khác chỉ ngại thịt còn lại ít, cô lại ngại thịt nhiều cơ à? Muốn lọc thế nào, như thế này có được không?”

Ông chủ nâng dao khua tay múa chân, chờ khi Lữ Tú Anh gật đầu mới hạ dao xuống.

Xương sườn một đồng tám một cân, thịt một đồng tám, xương sống cũng một đồng tám, đương nhiên trên xương càng nhiều thịt thì người mua càng có lợi.

Lữ Tú Anh: “Thịt dính gần xương ngon nhất, vùng thịt bên ngoài không ngon bằng.”

Ông chủ chậc chậc than: “Cô biết ăn thật đấy.” Người có đầu lưỡi đều nếm được vị ngon của thịt dính sát cạnh xương, nhưng không phải ai cũng có thể bỏ ra mua giống thế.

Ban đầu Lữ Tú Anh định mua chân giò, nhưng khi nhìn thấy móng heo trên hàng thịt ngon mắt hơn, trắng trẻo sạch sẽ, lông đã cạo trơn tru, bà liền mua bốn cái móng heo về.

Về nhà bà sẽ bỏ xương sống và móng heo vào làm một nồi kho thật lớn.

Lúc phải bỏ tiền, Lữ Tú Anh than thở rằng: “Giá cả tăng nhanh thật!”

Năm nay thịt heo đã tăng gấp đôi năm ngoái, những món khác như gạo, mì, dầu, vải... cũng tăng theo. Hình như chẳng có thứ gì là không tăng cả.

Tết năm ngoái tiền lương đã tăng, nghe nói tết năm nay lương lại tăng nữa, nhưng mà tốc độ tiền lương tăng lên còn xa mới theo kịp tốc độ tăng giá của hàng hóa.

Gia đình hai vợ chồng cùng làm công nhân trong xưởng dệt bông trước đây chi tiêu rất thoải mái, bây giờ muốn bỏ một số tiền ra cũng phải tính toán tới lui.

Tiền bạc trong tay Lữ Tú Anh dư dả hơn hồi trước, toàn bộ đều nhờ năng lực kiếm tiền của Lâm Dược Phi.

Vừa đề cập đến chuyện giá cả, ông chủ cũng bùi ngùi: “Có ai nói không phải đâu! Hiện nay giá trị mấy món hàng này đúng là tăng đến điên rồi!”

Lữ Tú Anh mua một túi xương sống lớn, một túi móng heo lớn, muốn ông chủ tặng thêm một phần gan.

“Mua nhiều thịt cho ông thế này, cắt tôi một miếng gan đi, về nhà cho chó con ăn.”

Sau mấy lần mặc cả cò kè, ông chủ cũng chịu ném một miếng gan vào trong túi của Lữ Tú Anh: “Được được được, lần sau lại đến mua thịt nhé.”

Bình Luận (0)
Comment