Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267.

Chương 267. - Chương 267. -

Đã đi tới tận chợ sáng, đương nhiên không thể mua thịt rồi về ngay. Hôm nay có Lâm Dược Phi đi theo xách đồ, Lữ Tú Anh yên tâm mua tiếp.

Khoai tây, rong biển, váng đậu, đậu phụ khô... Sau khi kho xương sườn và móng heo thì không nên đổ nước thừa đi, tiếp tục kho thêm một nồi những thứ này nữa, hương vị chẳng kém gì thịt!

Chợ sáng còn bán những khối vải vụn, Lữ Tú Anh cũng chọn vài miếng vải.

Bây giờ bà không làm việc trong xưởng dệt nữa, không thể dễ dàng mua vải in lỗi sai sót giống trước kia, vải vụn ở chợ sáng không đắt, có thể mua về may lớp bọc ống tay áo.

Mùa thu đã sang, chớp mắt cái đông cũng tới, quần áo dày mùa đông không thể giặt mỗi ngày. Lâm Tiếu ở trong trường học ngày nào cũng cọ tới cọ lui trên bàn, trưa đến còn phải cọ tới cọ lui trong nhà ăn, nhất định phải may lớp bọc tay áo mới được.

Còn có tấm đệm của Tiểu Hoàng nữa, Lữ Tú Anh cũng thường xuyên tháo rời nó, giặt hai lần sẽ đổi mới ngay, phải dùng không ít vải.

Chợ sáng có người bán len, Lữ Tú Anh cũng mua vài cuộn.

Năm nay sợi len đổi màu mới ra mắt, Lữ Tú Anh lần đầu trông thấy nó, gặp rồi thì rất thích. Sợi len như vậy không cần bà phải đan hoa văn, chỉ cần đan thường thôi đã có đủ thứ hoa văn đổi màu sắc.

Người bán len nói với Lữ Tú Anh: “Chị à, sợi len này năm nay được ưa chuộng lắm đấy, món bán chạy nhất chính là nó.”

Lâm Dược Phi không chấp nhận được màu sắc thay đổi lòe loẹt này, anh một mực khuyên Lữ Tú Anh đừng mua: “Mẹ, cái này không đẹp. Mẹ cứ mua loại len một màu đi, áo len một màu mới có phong cách Tây.”

Người bán len sợi liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái, nói với Lữ Tú Anh: “Con trai chị à? Đừng nghe thằng bé, đám trai trẻ không hiểu thứ này đâu.”

Lữ Tú Anh đồng tình: “Nó chẳng biết gì hết.”

“Chị lấy cho tôi mười cuộn len đổi màu này.” Áo len mỏng của Lữ Tú Anh cần dùng khoảng tầm sáu cuộn, áo len mỏng của Lâm Tiếu cần chưa tới bốn cuộn, mười cuộn có thể đan hai chiếc.

“Con không thích thì mua loại một màu cho con.” Lữ Tú Anh nhìn về phía Lâm Dược Phi: “Con muốn chọn màu nào thì tự chọn đi.”

Lâm Dược Phi chỉ về phía màu xanh tím than.

Lữ Tú Anh lại mua thêm tám cuộn len màu xanh tím than, vóc dáng Lâm Dược Phi vừa cao vừa lớn, từ nhỏ đã tốn len sợi hơn những người khác rồi.

Sau khi mua xong len sợi, cuối cùng Lữ Tú Anh cũng rời chợ sáng về nhà, Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm.

Nhiều đồ đạc như vậy giỏ xe không chứa hết được, giỏ xe đựng một nửa, trên tay lái treo hai túi, còn lại hai túi để Lữ Tú Anh xách theo.

Đi về đến cửa nhà, họ đã nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng sủa gâu gâu.

Cách một cánh cửa chống trộm, một hồi loảng xoảng ồn ào vang ra, Lâm Tiếu đi dép lạch bạch chạy trong nhà.

Lữ Tú Anh còn thoáng nghe thấy tiếng “Ui da”, hình như Tiếu Tiếu va phải góc bàn?

“Tiếu Tiếu, sao thế?” Lữ Tú Anh vừa gọi vào nhà, vừa vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đêm qua Lữ Tú Anh ngủ một đêm không ngon, sáng sớm đã tỉnh giấc, quyết định tới chợ sáng mua thịt. Lâm Dược Phi nói muốn đi cùng bà, Lữ Tú Anh để lại một tờ giấy trên đầu giường Lâm Tiếu, dắt Tiểu Hoàng ra ngoài đi một vòng, sau đó dắt Tiểu Hoàng về nhà, cuối cùng hai mẹ con đi lên chợ sáng.

Lúc năm sáu tuổi Lâm Tiếu đã bắt đầu ở nhà một mình, bây giờ đã chín tuổi, Lữ Tú Anh cũng không còn lo lắng, hơn nữa chẳng bao lâu bà sẽ quay trở về.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy tiếng động bên trong, Lữ Tú Anh lại luống cuống.

Bà mở cửa, vội vã xông vào nhà: “Tiếu Tiếu, sao thế?”

“Mẹ, con không sao!” Lâm Tiếu lập tức nói.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu không sao, thở dài một hơi: “Vừa rồi con làm gì thế? Âm thanh lúc nãy là thế nào?”

Lâm Tiếu: “Con... con chơi với Tiểu Hoàng ạ.”

Lữ Tú Anh đảo mắt quanh một vòng, nhìn thấy tấm vải phủ trên TV chưa được che kín, có một góc đang bị cuốn lên.

Bà duỗi tay sờ ra phía sau TV, nóng.

Bình Luận (0)
Comment