Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 268 - Chương 268.

Chương 268. - Chương 268. -

Xong đời!

Lâm Tiếu vừa nhìn thấy mẹ sờ vào phía sau TV đã biết mẹ mình phát hiện.

Cô lập tức thẳng thắn thú nhận: “Mẹ, lúc nãy con đã vừa chơi với Tiểu Hoàng... vừa xem TV ạ.” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cái đầu càng lúc càng rũ xuống thấp hơn.

“Mẹ không mắng con.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu nghe thấy lời mẹ nói thì vội ngẩng đầu lên, mẹ thật sự không mắng cô hả?

“Mẹ cũng không nói không cho phép con xem TV.” Lữ Tú Anh nói.

Ngày lễ Quốc Khánh được nghỉ ba ngày, dù sao cũng phải cho con bé nghỉ ngơi chơi đùa một chút.

“Muốn xem TV thì cứ xem đi.” Lữ Tú Anh bật TV lên hộ Lâm Tiếu. Tốc độ khởi động của TV hơi chậm, hai phút sau hình ảnh mới từ từ xuất hiện.

“Con đang xem Hồng Lâu Mộng?” Lữ Tú Anh hỏi: “Xem hiểu được sao?”

Lâm Tiếu mờ mịt nhìn mẹ, phim truyền hình có gì mà khó hiểu?

Các cô gái trong Hồng Lâu Mộng đều rất xinh đẹp đó! Không thua kém gì đám nữ yêu tinh bên Tây Du Ký đâu!

Tiết Bảo Thoa rất xinh đẹp! Lâm Đại Ngọc lúc thì xinh đẹp lúc thì vô cùng xinh đẹp, nhưng có đôi khi lại không quá xinh đẹp... Lâm Tiếu nghĩ mãi chẳng hiểu tại sao.

Lữ Tú Anh đã từng xem <H;ồng Lâu Mộng> hồi năm kia, sau đó lại xem thêm lần nữa, thế nhưng hồi ấy bà còn đang đi làm ba ca thay phiên, cả hai lần đều không xem được hết toàn bộ, có mấy tập mãi chưa xem xong.

Lữ Tú Anh nhớ rõ lúc đó khi bà xem phim, Lâm Tiếu hoàn toàn không hề cảm thấy hứng thú. Hiện giờ cô đã lớn thêm hai tuổi, cuối cùng cũng không cố sống cố chết ôm Tây Du Ký nữa.

“Bữa sáng nay con ăn ít đồ ăn vặt đi nhé.” Lữ Tú Anh mang túi đồ ăn vặt của Lâm Tiếu đặt lên bàn trà, để Lâm Tiếu vừa xem TV vừa ăn vặt.

“Đừng để bụng trống đã ăn que cay.”

Sau khi Lữ Tú Anh nói xong, bà đi vào trong bếp xử lý thịt. Muốn kho xương sườn và móng heo thì phải chậm rãi hầm trên lửa nhỏ, tranh thủ thời gian hầm sớm thì trưa mới kịp nhừ tươm.

Lâm Tiếu thấy mẹ cứ thế đi mất, thở phào một hơi thật to.

Hôm nay mẹ hiền lành quá!

Cô lén lút xem TV mà mẹ cũng không mắng cô, để cô tiếp tục xem, còn cho cô ăn vặt nữa.

May mắn của cô hôm nay thật nhiều, mẹ không hề nhớ ra được vấn đề quan trọng nhất —— muốn mở TV thì phải cắm ổ điện, Lâm Tiếu đã tự mình cắm ổ điện của TV đó.

Để tiết kiệm tiền điện, Lữ Tú Anh luôn rút phích cắm sau mỗi lần xem TV. Bà còn nghiêm cấm Lâm Tiếu không được đụng chạm vào nguồn điện, khi trong nhà có người cũng không được phép sờ vào, muốn dùng thì phải gọi người lớn tới, trong nhà không có người thì càng không được phép chạm vào!

Không được chạm vào điện, không được chạm vào lửa, không được chạm vào ấm đun nước, không được mở cửa cho bất cứ ai —— Đây chính là bốn điều luật cấm quan trọng khi Lâm Tiếu ở nhà một mình.

Vi phạm, xong đời!

Lâm Tiếu ngồi trên ghế sô pha, tự vươn tay làm ra động tác cắt cổ, thè lưỡi ngã ngửa ra sau.

Lâm Tiếu bóc một gói bánh quy, sau khi ăn một miếng, cô lại bóc mở túi que cay.

Mẹ nói không được ăn bánh cay khi bụng còn trống không, Lâm Tiếu rất nghe lời, trước khi ăn que cay cô đã ăn một miếng bánh quy lót dạ. Như thế thì bụng cô sẽ không còn trống không nữa.

Lâm Tiếu đang vừa vui vẻ ăn đồ cay vừa xem TV, đột nhiên anh trai cô lại đặt mông ngồi xuống bên người, ghế sô pha lõm hẳn xuống phía dưới một khoảng.

Lâm Tiếu ngồi trên “sườn dốc” không thoải mái, cô dịch dịch cái mông, rời xa anh trai thêm một chút.

“Hôm nay em đã tự mình cắm ổ điện.” Lâm Dược Phi nói.

Bỗng nhiên nghe được lời lẽ kinh khủng từ trong miệng của anh trai, Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng anh.

Trời ạ, mẹ không phát hiện nhưng mà anh trai đã phát hiện rồi.

Tay nhỏ của Lâm Tiếu ra sức bịt kín miệng anh: “Anh, em sai rồi, đừng nói với mẹ!”

Lâm Dược Phi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Tiếu, kéo tay cô ra.

“Sau này em còn dám nữa không?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Không dám! Tuyệt đối không dám!”

Cô nghe thấy anh trai mình hỏi vậy đã biết mình có hy vọng, lập tức bày tỏ thái độ nhận sai ngoan ngoãn nhất: “Anh, em hứa với anh sau này sẽ không bao giờ tự mình chạm vào nguồn điện nữa! Ngoéo ngón tay một trăm năm không thay đổi! Nếu em còn chạm vào nguồn điện lần nữa, em chính là một con chó con!”

Tiểu Hoàng nghe thấy hai chữ chó con, tưởng rằng Lâm Tiếu đang gọi nó, lạch bạch chạy tới, đứng bên chân Lâm Tiếu.

Lúc Lâm Dược Phi học lớp ba, điện lửa dao gì đó Lữ Tú Anh không cho phép chạm vào anh đều đã sờ cả, còn tự nướng ngô trong phòng bếp, suýt chút nữa đã đốt sạch nhà bếp rồi.

Lữ Tú Anh mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, vì để anh không chạm vào những vật nguy hiểm đó còn gọi cậu Lữ Thế Vinh đến đánh anh, kết quả đương nhiên là... chẳng thể răn dạy được gì.

Khi còn bé Lâm Dược Phi đã như vậy nhưng anh lại không cho phép em gái mình như vậy.

Anh suy nghĩ lại, cảm thấy mình bình an lớn đến thế này quả là một kỳ tích. Bây giờ khi nghĩ đến em gái ở nhà tự cắm ổ điện, Lâm Dược Phi càng nghĩ càng sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment