Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 270 - Chương 270.

Chương 270. - Chương 270. -

Ăn cơm trưa xong xuôi còn có hoa quả sau bữa, một chùm nho thật dài thật to, Lữ Tú Anh cắt ra từng quả, rửa sạch rồi sử dụng bột mì dính hết bụi tro, sau đó lại rửa từng quả từng quả thật sạch sẽ.

Một đĩa nho còn vương nước được bê lên, vừa to vừa tím.

Lâm Tiếu nhốt Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, một nhà ba người ăn uống vô cùng thỏa mãn.

Sau khi ăn nho xong, họ lập tức buộc túi rác vứt ra ngoài để phòng ngừa lỡ như Tiểu Hoàng lục thùng rác ăn vụng vỏ nho.

“Đi dạo công viên nhé?” Năm năm có một ngày kỷ niệm Quốc Khánh nho nhỏ, mười năm có một ngày kỷ niệm Quốc Khánh lớn. Năm nay vừa đúng ngày kỷ niệm lớn, có không ít hoạt động được tổ chức, Lữ Tú Anh nghe nói ở ngoài công viên đang có triển lãm hoa cúc.

Còn chưa đạp xe đến được công viên, Lữ Tú Anh đã cảm nhận được dòng người trên đường nhiều hơn hẳn, ai ai cũng đang đi về hướng công viên.

“Tìm một chỗ gửi xe đi.” Khoảng cách đến công viên còn một ngã tư, Lữ Tú Anh đã trông thấy bãi gửi xe phía trước chật ních, dừng xe lại ở một chỗ xa xa.

Bác gái đeo tạp dề ghi chữ “Hội quản lý xe cộ” đi tới, nhắc nhở: “Tiền gửi xe tăng giá rồi, bây giờ mỗi xe một hào.”

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Đắt thế sao? Đúng là bây giờ thứ gì cũng đang tăng giá...”

Đắt hơn nữa cũng phải gửi, khoảng thời gian này xe đạp rất dễ bị mất cắp, phải gửi ở nơi có người trông coi.

Xe gửi xong xuôi, bác gái xé hai “vé gửi xe” đưa tới cho Lữ Tú Anh.

“Mẹ ơi, sao mọi người đều đi về hướng quảng trường thế ạ?” Lâm Tiếu tóm chặt tay áo của mẹ.

Quảng trường và công viên chỉ cách nhau một ngã tư, Lữ Tú Anh ngẩng đầu nhìn lại, càng lúc càng thấy nhiều người ùa về phía quảng trường.

“Chị ơi, bên quảng trường đang có hoạt động gì thế?” Lữ Tú Anh hỏi bác gái trông xe.

“Thả chim bồ câu ngày Quốc Khánh đấy!”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, lay ống tay áo mẹ.

Lữ Tú Anh cười nói: “Được, thế chúng ta sang quảng trường ngắm chim bồ câu trước.”

Lâm Tiếu được mẹ nắm tay, lúc đi đến quảng trường, nơi đó đã có rất nhiều người đang chờ đợi chứng kiến chim bồ câu được thả. Lâm Dược Phi hỏi thăm một chút, chim bồ câu sắp được thả rồi, gia đình họ đến rất đúng lúc.

Lâm Tiếu vẫn luôn ngửa đầu, ngửa đến mức cổ tê mỏi mà vẫn mãi chưa thấy bóng dáng chim bồ câu đâu.

“Mẹ ơi, còn bao lâu nữa thế ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đã nói vài lần, bảo cô đừng ngửa đầu chờ mãi thế nhưng Lâm Tiếu không chịu nghe. Sau khi cổ cô đau nhức, Lâm Tiếu mới không thể không cúi đầu, đúng lúc này, Lâm Dược Phi lại chỉ về phía chân trời: “Mau nhìn đi!”

Một đàn chim bồ câu trắng từ bốn phía bay tới, tập hợp lại trên quảng trường.

Trên bầu trời xanh thẳm, một đàn chim bồ câu trắng thật lớn đang tụ họp với nhau, bay vòng quanh.

“Oa——" Lâm Tiếu lần đầu tiên trông thấy bồ câu trắng được thả ra ngoài, kinh ngạc há hốc mồm.

Cho đến tận khi bầu trời không còn bóng dáng bồ câu trắng nữa, Lâm Tiếu mới lưu luyến rời khỏi quảng trường, đi về phía công viên.

Vừa bước vào cổng công viên, Lâm Tiếu đã ngửi thấy một mùi hương mê người!

Xiên rán!

Ánh mắt của cô tìm đến phương hướng của mùi thơm, quả nhiên trông thấy chiếc xe bán xiên rán trong công viên!

Lâm Tiếu không đi nổi nữa.

Người mua xiên rán vô cùng đông, vây quanh xe nhỏ ba tầng trong ba tầng ngoài, phần lớn đều là người lớn mua cho trẻ nhỏ được dẫn theo. Lâm Dược Phi bảo Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ở ngoài chờ đợi, một mình đi sang mua, một lúc lâu sau mang ra ba con “gà rán nhỏ” nóng hổi.

“Anh ơi, sao anh chỉ mua có một loại?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Họ chỉ bán một món này.”

“Gà rán nhỏ” có mùi hương rất thơm, phía trên còn được rắc chút ớt bột. Lâm Tiếu nhanh chóng cắn một miếng, lớp da bên ngoài giòn tan, bên trong tươi ngọt.

“Ngon quá!” Lâm Tiếu sung sướng hưởng thụ, nheo mắt lại.

Cô ăn đùi trước, sau khi ăn hết hai cái đùi vẫn chưa đã thèm, lên tiếng hỏi: “Mẹ, sao con gà này nhỏ thế ạ?”

Lâm Dược Phi phì cười thành tiếng: “Đây sao là gà được?”

Lâm Tiếu khó hiểu nhìn về phía anh trai: “Thế nó là gì ạ?”

Lâm Dược Phi chỉ lên bầu trời: “Nó là bồ câu vừa rồi em nhìn thấy đấy, sau khi chúng bay khỏi quảng trường đã bị...”

Gương mặt tươi cười của Lâm Tiếu lập tức thay đổi, cô cúi đầu nhìn “bồ câu” còn một nửa trong tay mình, nước mắt tí tách rơi xuống.

Lữ Tú Anh nhấc chân lên, đạp một cú vào mông Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì vậy!”

“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, anh trai con nói đùa đó, đây không phải chim bồ câu đâu, đây là chim cút rán!”

Bình Luận (0)
Comment