Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 272 - Chương 272.

Chương 272. - Chương 272. -

“Tiếu Tiếu, ông cụ Vương là thành viên Hiệp hội bồ câu đưa thư, bồ câu ông ấy nuôi có tham gia vào hoạt động thả chim bồ câu ở quảng trường ban nãy, chắc hẳn đều đã quay về nhà. Bây giờ chúng ta về nhà nhé, anh đưa em đi xem chim bồ câu nhà ông cụ Vương.”

Lâm Dược Phi đã hạ quyết tâm, mặc kệ ông cụ Vương có phải thành viên của Hiệp hội bồ câu đưa thư hay không, ông ấy cũng nhất định phải đúng! Mặc kệ bồ câu ông cụ Vương nuôi có tham gia hoạt động ngày hôm nay hay không thì cũng nhất định phải tham gia!

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, hàng lông mi dính đầy những giọt nước mắt bé nhỏ: “Thật ạ?”

Lâm Dược Phi vỗ ngực cam đoan với em gái: "Đương nhiên là thật!"

Lữ Tú Anh: “Thế bây giờ chúng ta về nhà sao? Không ngắm hoa cúc nữa sao?”

Lâm Tiếu không hề do dự lập tức chọn quay trở về khu tập thể, hiện giờ cô không hề muốn ngắm hoa, trong lòng cô chỉ có bồ câu nhỏ.

Trên đường về nhà, cuối cùng Lâm Tiếu cũng không khóc nữa nhưng Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không dám yên tâm. Từ nhỏ Lâm Tiếu đã khó lừa gạt, tiếp theo nhất định phải cho cô một đáp án vừa lòng.

“Ông Vương ơi! Ông Vương ơi, ông có nhà không ạ?” Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu tới thẳng cửa nhà ông cụ Vương.

“Ai thế?” Ông cụ Vương cảnh giác mở cửa ra một khe nho nhỏ, xuyên qua khe nhìn ra bên ngoài.

“Ông Vương, quấy rầy ông rồi ạ, cháu muốn làm phiền ông một chút...” Lâm Dược Phi muốn tìm cơ hội thương lượng trước với ông cụ Vương. Nếu như bồ câu của ông cụ hôm nay không tới quảng trường thì anh mong có thể nhờ ông ấy đưa ra một lời nói dối mang lòng tốt, giúp đỡ họ dỗ dành Lâm Tiếu.

“Ôi... Tiểu Phi đấy hả. Dọa chết ông rồi, ông còn tưởng có người đến tìm ông đòi bồ câu đấy!”

Ông cụ Vương nói: “Bồ câu ông nuôi mới bay trở về, còn mang theo hai con bồ câu của nhà khác. Ông đang buồn bực quá, nghĩ sao nhà người ta lại biết nó bay tới chỗ ông mà tìm tới cửa nhanh như vậy.”

Lâm Dược Phi nghe được lời ông ấy nói, hai mắt sáng ngời: “Ông Vương ơi, chim bồ câu nhà ông mới bay về từ quảng trường phải không ạ?”

Ông cụ Vương mở cổng, mời họ vào nhà ngồi: “Đúng thế! Hôm nay bên quảng trường thả chim bồ câu đấy, cháu không ra đó xem sao?”

Lâm Dược Phi: “Có ạ.” Không phải vì đi xem mới xảy ra chuyện lớn đấy à!

Chim bồ câu nhà ông cụ Vương thật sự mới bay từ bên quảng trường trở về, Lâm Dược Phi lập tức hợp tình hợp lý bảo Lâm Tiếu: “Em xem đi! Anh không nói dối em mà!”

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười giải thích một hồi với ông cụ Vương về lý do dẫn Lâm Tiếu tới nhà ông cụ xem chim bồ câu: “Ông Vương ơi, ông chỉ cho Tiếu Tiếu xem những con chim bồ câu nào đã bay về từ bên quảng trường được không ạ?”

Ông cụ Vương nghe Lâm Dược Phi kể xong câu chuyện thì cười ha ha, dẫn ba người nhà họ đi lên trên nóc nhà. Ông cụ Vương sống ở trên tầng cao nhất khu nhà này, ông ấy đã tự xây dựng một chuồng nuôi chim bồ câu trên mái nhà và nuôi tất cả bồ câu của mình ở trên đó. Ông ấy mở cánh cửa sắt nhỏ dẫn lên nóc tòa nhà, chỉ cho Lâm Tiếu xem: “Đây con này, con này, con này... Năm con này đều mới vừa bay về từ quảng trường đấy.”

“Chiều hôm qua ông đã xách lồng sắt đưa sang bên đó, bên họ có những tiêu chuẩn lựa chọn bồ câu của riêng mình, dù sao thì cũng đều muốn chọn bồ câu tốt, không tốt thì không cần!”

Ông cụ Vương tự hào nói: “Chim bồ câu ông nuôi được chọn những năm con!”

“Còn hai con chim bồ câu khác là do lúc năm con chim bồ câu này quay về, đã bắt cóc hai con chim bồ câu nhà người khác về theo.”

“Bồ câu chính là như vậy, số ít dễ bay theo số nhiều, một đàn chim bồ câu rất dễ lôi kéo chim bồ câu lạc đàn về theo nó.”

“Trong đám người nuôi chim bồ câu luôn có kẻ thiếu đạo đức, cố ý thả một đàn bồ câu ra để bắt cóc bồ câu khác về nhà mình, bồ câu về nhà mình rồi thì sẽ trở thành bồ câu nhà mình.”

“Trước kia bồ câu ông nuôi luôn bị mất như thế, nhiều lần quá, cũng không biết đã bị lừa gạt đến nhà ai.”

Ông cụ Vương rất thích trò chuyện với người khác, mỗi khi khi nói đến chủ đề nuôi chim bồ câu thì ông sẽ lập tức nói mãi không ngừng.

“Ông chưa bao giờ làm chuyện thiếu đạo đức như thế, mỗi con chim bồ câu đều là của quý trong lòng những người nuôi chim. Hôm nay hai con chim này theo bồ câu nhà ông trở về, không phải do ông cố ý. Nếu như chủ nhân nó tìm tới, ông chắc chắn sẽ trả cho người ta, nếu như chủ nhân nó không tìm tới, ông sẽ chăm lo nuôi dưỡng chúng nó.”

Ông cụ Vương chỉ cho ba mẹ con Lâm Tiếu hai con chim bồ câu nọ: “Con này với con này.”

Bình Luận (0)
Comment