“Hai con chim bồ câu này rất tốt, nòi giống cũng tốt.” Ông cụ Vương nuôi bồ câu nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt qua đã biết được bồ câu tốt hay xấu: “Ngực ưỡn bụng lộ, vòng ngực rộng dày... Nhìn vào độ cong này này, bồ câu tốt lắm đó!”
Cuối cùng Lâm Tiếu cũng cười, hóa ra lần này anh trai không lừa gạt cô, chim bồ câu trên quảng trường thật sự đã quay về nhà!
“Ông Vương ơi, bồ câu nhà người khác cũng đã bay về nhà của nó rồi ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Ông cụ Vương gật đầu: “Đúng thế, bồ câu các ông nuôi đều là bồ câu đưa thư. Cháu có biết bồ câu đưa thư là thế nào không? Là bồ câu có thể biết đưa thư đấy! Bồ câu đưa thư rất giỏi tìm đường, nó chắc chắn sẽ tìm được đường về nhà của mình!”
“Cho dù bồ câu có lỡ bay theo bồ câu khác đến nhà người khác đi nữa thì những người đó cũng sẽ nuôi dưỡng chúng tử tế, cho chúng một mái nhà mới.”
Lâm Tiếu đã hoàn toàn yên tâm: “Cháu cảm ơn ông Vương ạ.”
Sau khi chào tạm biệt ông cụ Vương, cuối cùng cũng có thể quay trở về nhà mình, Lâm Dược Phi mỏi mệt đến mức ngã nhào xuống sô pha: “Mệt chết mất thôi.”
Lữ Tú Anh cũng mệt mỏi quá sức, không phải mệt mỏi ở thân thể mà là mệt mỏi ở trong tinh thần.
“Tiếu Tiếu, rót cho anh cốc nước sôi để nguội.” Lâm Dược Phi dựa vào ghế sô pha, chỉ huy em gái.
Lâm Tiếu lạch bạch chạy đến bên cạnh bàn ăn, rót hai cốc nước sôi để nguội từ trong bình nước ra ngoài, lần lượt đưa cho mẹ và anh trai. Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều uống một hơi cạn sạch.
“Đã đến lúc dắt Tiểu Hoàng đi dạo rồi.” Nhưng Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không một ai muốn đứng dậy.
Lâm Tiếu buộc dây dắt chó lên cổ Tiểu Hoàng, vừa buộc dây vừa nói với Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng ơi Tiểu Hoàng, chẳng trách mỗi lần anh trai dắt em ra ngoài đều nhất định phải buộc dây cho em.”
“Chị sẽ dắt em đi dạo cẩn thận, để lỡ đâu gặp phải một bầy chó lớn, em cũng sẽ không bị chúng nó kẹp giữa mang đi.”
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, Tiểu Hoàng là chó, không phải bồ câu.
Lâm Dược Phi nằm trên ghế sô pha nói: “Anh không hề lừa em có phải không? Lăn qua lăn lại một hồi, triển lãm hoa cúc cũng không xem được.”
Lâm Tiếu lập tức cãi lại: “Sao có thể trách em, đều tại anh hết!”
“Ngay từ đầu anh đã lừa em, sao em biết được sau đó anh có lừa em nữa không chứ?”
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái, nói: “Đáng đời.”
Lâm Dược Phi tự làm tự chịu, đã nếm mùi đau khổ rồi. Anh vừa lắc đầu, vừa thở dài: “Sau này anh thật sự không dám đùa giỡn với em nữa.”
Lâm Tiếu: “Tốt quá!” Anh trai đùa giỡn cô chỉ có mình anh ấy cảm thấy vui vẻ, Lâm Tiếu chẳng vui chút nào.
Lâm Tiếu dắt chó đi dạo, Lữ Tú Anh pha cho cô một ly nước mật ong, chờ sau khi cô về để cô uống nhuận giọng. Hôm nay cô khóc lâu như thế, cổ họng đều đã khàn vì khóc rồi.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Lần này đã nhớ đời rồi chứ? Em gái con càng lớn càng khó lừa gạt.”
Khuôn mặt Lâm Dược Phi thế mà lại còn để lộ chút biểu cảm tự hào: “Cũng đúng thôi mà, đầu óc của Lâm Tiếu thế nào, còn đầu óc của con thì lại như thế nào chứ?”
Ngày hôm sau, một cuộc điện thoại đã gọi Lâm Dược Phi đi.
Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu đi xem triển lãm hoa cúc hôm qua chưa được ngắm. Các loại hoa cúc được sắp xếp thành vô vàn kiểu dáng, Lâm Tiếu thích nhất đóa hoa cúc với những cánh hoa cuộn tròn: “Nó giống lông của Tiểu Hoàng quá!”
Một ngày rưỡi tiếp theo, Lâm Tiếu ở nhà làm bài tập về nhà. Bài tập về nhà môn Toán có vài trang, bài tập về nhà môn Ngữ Văn có vài trang, còn có hai bài tập làm văn nữa!
Sau khi lên lớp ba, các giáo viên yêu cầu học sinh sử dụng bút máy.
Lâm Tiếu vặn nắp lọ mực ra, cho bút máy vào trong hút mực. Bút máy thật là phiền phức, Lâm Tiếu vẫn thích bút chì hơn, tại sao giáo viên không cho phép họ dùng bút chì?
Viết bút máy rồi sau khi viết không thể tẩy, lúc làm bài Lâm Tiếu không thể không cẩn thận hơn. Lúc làm văn cô phải nháp ra giấy nháp trước, sau đó mới chép chúng lại vào bài làm.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu đang viết văn, tò mò hỏi: “Con đang viết gì vậy?”