Lâm Tiếu nói: “Một bài viết về chuyện thả bồ câu trắng trên quảng trường, một bài viết về triển lãm hoa cúc.”
Lữ Tú Anh: “Chuyện anh trai lừa con chim cút rán là bồ câu rán, con cũng định viết vào bài tập làm văn hả?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Viết chứ ạ!”
Lữ Tú Anh hé miệng định nói gì đó, do dự chút rồi thôi, bài văn của Lâm Tiếu mà, cứ để cô muốn viết gì thì viết đi.
Ngày nghỉ Quốc Khánh kết thúc, hôm đầu tiên khi Lâm Tiếu đi học, Lữ Tú Anh tới cổng trường đón cô, trông thấy cô ôm một cuốn sách bìa cứng vừa dày vừa lớn đi ra.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: “Sách gì đây? Sao con không bỏ vào cặp?”
Lâm Tiếu: “Sách con mượn từ thư viện đó mẹ! Quyển sách này lớn quá, con không bỏ vào trong cặp được!”
Lữ Tú Anh vội vàng nhận cuốn sách trong tay Lâm Tiếu, đặt nó vào trong giỏ xe, nhìn lướt qua tên sách: “Bách khoa toàn thư về động vật... Sao con lại mượn cuốn sách này từ thư viện vậy?”
Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ đề nghị con mượn đấy ạ!”
Sau khi về nhà, Lữ Tú Anh cuối cùng cũng hiểu rõ. Hóa ra trong bài tập làm văn, Lâm Tiếu đã viết ra tâm trạng tuyệt vọng khi cô không thể nào phân biệt được bồ câu và chim cút.
Trong bài tập làm văn của mình, cô viết: “Bởi vì tôi không biết sự khác biệt giữa chim bồ câu và chim cút nên chỉ khi tôi tận mắt nhìn thấy chim bồ câu được an toàn, tôi mới có thể xác định câu nào anh trai nói là thật, câu nào anh trai chỉ nói đùa.”
Cô giáo Từ chấm bài văn của Lâm Tiếu, để lại lời phê: “Cảm xúc chân thật! Thật đúng là một ngày cảm xúc thăng trầm!”
Sau đó, cô giáo Từ dẫn Lâm Tiếu đến thư viện, mượn cuốn sách to lớn này về.
Trở về nhà, Lâm Tiếu lập tức mở cuốn sách ra, cắm cúi đầu đọc.
Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu: “Làm bài tập về nhà trước rồi đọc.”
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Con hoàn thành bài tập về nhà ở trên trường rồi ạ!”
Lữ Tú Anh kiểm tra vở bài tập về nhà của Lâm Tiếu, phát hiện cô đã thật sự làm bài tập về nhà, kinh ngạc hỏi: “Con làm bài từ lúc nào thế?”
Lâm Tiếu tập trung tinh thần đọc Bách khoa toàn thư về động vật có tranh minh họa màu sắc rực rỡ, đã không còn nghe thấy lời mẹ hỏi chuyện. Lữ Tú Anh đợi hồi lâu không thấy cô trả lời, lắc đầu đi ra ngoài.
“Ăn cơm!” Sau khi nấu cơm xong, Lữ Tú Anh lại phải phí công sức một phen mới gọi được Lâm Tiếu đến bàn ăn.
Lâm Tiếu ngồi trên bàn ăn, đầy đầu vẫn là cuốn sách vừa đọc: “Mẹ, mẹ có biết không? Người ta sử dụng ngành bộ họ chi loài để phân chia động vật.”
“Chim bồ câu thuộc lớp Aves, bộ Columbiformes, họ Columbidae.”
“Chim cút thuộc lớp Aves, bộ Galliformes, họ Phasianidae.”
“Bắt đầu từ ‘bộ’ chúng nó đã không giống nhau, bồ câu thuộc bộ Columbiformes, chim cút thuộc bộ Galliformes, sự khác biệt của chúng rất lớn, quan hệ cũng rất xa!”
“Chim cút vẫn gần gũi với gà hơn, chúng đều thuộc bộ Galliformes.”
Lâm Tiếu nhớ tới lời của ông chủ xe xiên rán, quả nhiên ông chủ không lừa gạt cô, ông chủ bảo chim cút rán không khác gà rán là mấy!
Lâm Tiếu nhớ tới hương vị của chim cút rán, miệng bắt đầu ứa ra nước miếng. Chim cút rán ngoài xém trong mềm, thịt chim mềm hơn thịt gà một chút, cái đầu chim cút nhỏ được chiên giòn giòn, còn vô cùng béo ngậy!
Hai hôm trước cô chỉ mới ăn hết nửa con chim cút, đáng tiếc quá đi...
Lâm Tiếu tựa vào người mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, sau này mẹ còn đưa con tới công viên ăn chim cút rán không mẹ?”
Nếu như còn lần sau, cô nhất định phải thưởng thức cho đủ!
Lữ Tú Anh: “Con muốn ăn nữa à?” Bà còn tưởng sau khi Lâm Tiếu khóc to ầm ĩ một trận như vậy, cô sẽ không muốn chim cút rán nữa.
Lâm Tiếu gật đầu: “Muốn ăn ạ!”
Lâm Tiếu cười: “Lần sau sẽ lại dẫn con tới công viên ăn.”
Trong bài tập làm văn về nhà đợt nghỉ Quốc Khánh, tất cả các bạn học trong lớp đều kể chuyện kỳ nghỉ của mình. Lần này cô giáo Từ không chọn bài văn của Lâm Tiếu làm văn mẫu mà chọn bài văn của Diệp Văn Nhân, đọc cho cả lớp nghe một lần.
Lâm Tiếu kể với mẹ: “Ngày nghỉ Quốc Khánh Diệp Văn Nhân đã tới cung thiếu nhi vẽ tranh!”
Đây là hoạt động do cung thiếu nhi tổ chức, hàng ngàn trẻ em tập hợp vẽ tranh để kỷ niệm ngày sinh nhật của người mẹ Tổ Quốc. Bình thường Diệp Văn Nhân luôn học vẽ tranh trong cung thiếu nhi nên giáo viên trong cung thiếu nhi đã đề nghị cô bé tham gia hoạt động này.
“Một ngàn người đấy mẹ!” Lâm Tiếu nhấn mạnh số người tham gia với mẹ cô.