Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 282 - Chương 282.

Chương 282. - Chương 282. -

Sáng chủ nhật, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến lớp Olympic Toán học.

Lá của cây ngô đồng đã vàng, gió thổi qua, từng chiếc rơi xuống. Một tầng lá cây rơi xuống lối đi bộ, lốp xe đạp lăn qua trên những chiếc lá vàng khô héo, phát ra tiếng vang giòn tan.

Dọc theo đường đi, Lâm Tiếu cúi đầu nhìn lá ngô đồng trên mặt đất. Thứ cô nhìn thật ra cũng không phải là lá, mà là cuống lá của ngô đồng.

Hàng năm, mùa lá ngô đồng rụng luôn là mùa "bạt rễ già" của đám trẻ. Hai đứa trẻ mỗi người cầm một cuống lá trong tay, cũng chính là "rễ già", bắt chéo nhau thành hình chữ thập xong rồi bạt về phía hướng của mình.

Rễ già của người nào đứt trước thì người đó thua.

"Mẹ, mẹ có thể dừng xe một chút để con kiếm mấy cọng rễ già được không ạ?" Lâm Tiếu tận mắt nhìn thấy được mấy cọng "rễ già" trông rất lợi hại trên mặt đất.

Lữ Tú Anh đáp: "Không được, không còn thời gian nữa."

Bà lại nghĩ trong viện nhỏ khu giảng dạy cũng có cây ngô đồng, không biết đã quét sạch lá rụng chưa, thế là căn dặn Lâm Tiếu: "Khi đi học không được chơi bạt rễ già với bạn đâu đấy, biết chưa?"

Lâm Tiếu gật đầu, cô còn chưa quen được bạn học nào ở lớp Olympic Toán học thì chơi bạt rễ già với ai chứ.

Cô kiếm rễ già cũng không phải để chơi ngay bây giờ, mà là để thứ hai mang đến trường học chơi với Vương Hồng Đậu.

Trong tay Vương Hồng Đậu có một cọng "Tướng quân thường thắng".

Rõ ràng là không quá thô, nhưng lại từng bạt đứt mười cái rễ già của cô. Nhất định cô phải tìm ra một cọng lợi hại hơn mới được.

Còn có Trần Đông Thanh nữa, cậu bé nhặt rễ già mang về nhà lại bị người lớn nhìn thấy, người lớn liền muốn dùng nước rửa sạch nó. Sau khi tắm qua nước thì rễ già rất dễ bị gãy.

Mỗi ngày Trần Đông Thanh chỉ đành kiếm cọng mới trong trường học, nhưng cậu bé lại là lớp phó học tập, bình thường nghỉ giữa giờ có chuyện gì giáo viên luôn nhờ cậu bé làm.

Khi Trần Đông Thanh không rảnh đi kiếm rễ già, cậu bé sẽ đi tìm đám đồng bọn nhỏ mượn. Lâm Tiếu đã từng cho Trần Đông Thanh mượn nhiều lần, thậm chí còn cho Trần Đông Thanh mượn một cọng vô cùng lợi hại giúp thắng được Viên Kim Lai nữa.

Nghĩ đến Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu nói: "Mẹ, Trần Đông Thanh nói hôm nay cậu ấy cũng đến phòng giảng dạy, không chừng con có thể gặp được cậu ấy nhỉ?"

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Hôm nay thằng bé cũng đến lớp à? Có khi nào thằng bé cũng đến lớp Olympic Toán học không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Con không biết, cậu ấy không chịu nói."

Lữ Tú Anh lập tức thảo luận về khả năng này với Lâm Dược Phi: "Có phải Đông Đông cũng đến lớp Olympic Toán học không nhỉ? Ông của Đông Đông có thể nói chuyện với hiệu trưởng."

Lâm Dược Phi nói: "Chẳng phải đi xem là sẽ biết sao."

Lâm Tiếu nghe mẹ và anh trai nói chuyện với nhau, liên thanh hỏi: "Trần Đông Thanh cũng đến học ạ? Vậy có khi nào con với cậu ấy sẽ học cùng một lớp không?"

Lâm Tiếu cũng không quen ai trong lớp Olympic Toán học, cô rất mong có thể đi học chung với Trần Đông Thanh.

Lâm Dược Phi đáp: "Cũng không nhất định là vậy."

Đến cửa viện nhỏ phòng giảng dạy, Lâm Tiếu nhảy xuống khỏi xe đạp, phất tay chào tạm biệt mẹ và anh trai.

Cô đi vào phòng học trong tòa nhà nhỏ, đúng hơn là phòng họp lớn trong phòng giảng dạy. Cô quét mắt nhìn một vòng quanh lớp, không thấy bóng dáng Trần Đông Thanh đâu.

Thầy Triệu ngồi trước bục giảng, thấy Lâm Tiếu tiến đến thì đặt bình tráng men lên bục, sắp xếp cho Lâm Tiếu ngồi ngay hàng đầu.

Tất cả bạn học trong lớp đều nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt tò mò. Một bạn học đến sau khi Lâm Tiếu vào lớp, thấy hàng thứ nhất có một khuôn mặt xa lạ đang ngồi thì bước chân lập tức trở nên chần chừ.

Thầy Triệu ngồi sau bục giảng nói: "Vào đi, không nhầm lớp đâu."

Phì một tiếng, các bạn trong phòng học đều cười.

Thầy Triệu cầm phấn viết, quét quét quét ghi lại đề bài trên bảng đen, viết xong đề thứ nhất thì lại ghi đề thứ hai, còn có đề thứ ba, mãi đến khi cả cái bảng đen đều bị viết kín mít.

Lâm Tiếu trừng to hai mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy tình huống đề toán được viết ngập cả một bảng đen như vậy.

Bình Luận (0)
Comment