Lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp.
Giai điệu bài hát "Ikkyu thông minh" vang lên, lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô. Cô vẫn không nghĩ rằng mình có câu chuyện gì liên quan đến toán học để kể như trước.
"Cô giáo Từ, em có thể viết về câu chuyện giữa em và ngữ văn không?" Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này còn có vẻ dễ hơn.
Trên mặt cô giáo Từ lộ vẻ kinh ngạc: "Em thích toán học hay ngữ văn hơn?"
Lâm Tiếu không chút do dự nói: "Ngữ văn ạ."
Cô giáo Từ cười: "Tại sao lại như vậy?"
Vì cô thích cô giáo Từ nhất, mà cô giáo Từ lại dạy môn ngữ văn.
Trong lòng Lâm Tiếu nghĩ vậy nhưng cô chưa hề nói ra, cô giáo Cao dạy môn toán cũng ở trong phòng làm việc đây này.
Lâm Tiếu đáp: "Vì em thích đọc sách ạ."
Cô giáo Từ nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Lâm Tiếu, lòng cảm thấy ngọt ngào. Tất nhiên không thể đổi chủ đề của bài phát biểu dưới cờ, cô giáo Từ dẫn dắt Lâm Tiếu: "Lúc em học môn toán có cảm thấy vui không?"
"Khi em gặp phải đề khó thì đã giải quyết thế nào?"
"Lúc trước em đã từng học cách tính bằng bàn tính ở cung thiếu nhi, vậy việc tính bằng bàn tính đã hỗ trợ cho em ra sao?"
"Em đã tự mình nghĩ ra phương pháp tính nhẩm nhanh chóng, vậy làm sao em nghĩ ra nó?"
Mày Lâm Tiếu càng nhíu càng chặt, mỗi một vấn đề cô giáo Từ hỏi đều rất khó trả lời.
Cô giáo Từ thấy Lâm Tiếu đầy vẻ khổ sở thì an ủi Lâm Tiếu: "Không sao đâu, em còn hơn một tuần để chuẩn bị mà."
"Cuối tuần này em về nhà thì viết ra một bản nháp trước đi, ngày thứ hai mang tới trường, cô sẽ xem qua giúp em, rồi hỗ trợ em sửa một chút."
Vốn dĩ cô giáo Từ cũng đã có dự định giúp Lâm Tiếu sửa bản thảo, dù sao thì bình thường chủ yếu những học sinh phát biểu dưới cờ mỗi tuần một lần đều sẽ là học sinh lớp 5 lớp 6. Tình huống để học sinh lớp 3 như Lâm Tiếu phát biểu như này rất hiếm gặp.
Cô giáo Từ cũng biết rất khó để cho học sinh lớp 3 tự mình viết ra bản thảo hoàn chỉnh, cô ấy đã sẵn sàng giúp Lâm Tiếu chuẩn bị.
Lâm Tiếu mang nhiệm vụ về nhà, buổi chiều thứ bảy làm bài tập xong thì cô bắt đầu viết bản thảo. Bày giấy trắng lên bàn rồi, cả nửa ngày cô vẫn chưa viết ra được chữ nào.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lại dùng răng cắn đuôi bút chì thì nói: "Không được cắn bút chì."
Lâm Tiếu sầu muốn chết rồi: "Mẹ, con nên viết gì đây ạ?"
Lữ Tú Anh biết chuyện Lâm Tiếu sẽ phát biểu dưới cờ thì vui vẻ đến mức lập tức ra khỏi nhà đi mua thịt lợn cho Lâm Tiếu. Trước khi bà ra cửa, Lâm Tiếu đang gảy bút chì trên giấy trắng, sau khi bà trở lại, Lâm Tiếu vẫn đang gảy bút chì trên giấy trắng.
Lữ Tú Anh đi đến, cùng nghĩ giúp Lâm Tiếu: "Con thử nói về việc con đã cải thiện điểm số toán học của mình như thế nào xem."
Khi còn học tại trường tiểu học trực thuộc, thành tích môn nào của Lâm Tiếu cũng thuộc dạng đội sổ, sau khi chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng thì thành tích các môn mới vững bước đi lên.
Lâm Tiếu nhớ lại những ngày còn đi học ở trường tiểu học trực thuộc, cảm giác đã rất xa xôi rồi. Cô chỉ nhớ là khi đó giáo viên không thích cô, cô cũng không thích giáo viên, khi lên lớp không nghe giáo viên giảng bài, lúc làm bài thi cũng không làm theo yêu cầu của giáo viên.
Sau khi chuyển trường, Lâm Tiếu cực kỳ thích cô giáo Từ, cô giáo Cao dạy toán học cũng không tệ. Chuyện đi học đã thay đổi từ nỗi chán ghét sang niềm vui, dù bài tập về nhà giáo viên giao cho vẫn là những đề tương tự, đề của các kỳ thi cũng không khác biệt mấy, nhưng Lâm Tiếu đã cố gắng làm bài thi theo những gì giáo viên yêu cầu.
Đôi lúc ngẫu nhiên không cẩn thận nhảy bước thì không tính.
Mãi đến khi đi ngủ, Lâm Tiếu cũng chỉ viết ra được hai hàng bản thảo.
Tiểu Hoàng nằm trong ổ bắt đầu ngáp, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ: "Ngày mai con còn phải đến lớp Olympic Toán học đấy."
Lâm Tiếu rầu rĩ không vui bò lên giường. Trước kia tối thứ bảy cô có thể ngủ muộn nửa tiếng, sau này thì sáng chủ nhật cũng phải đi học, phúc lợi ngủ muộn của cô cũng không còn.