Vì chuyện này, cô giáo Cao đã phê bình Lâm Tiếu rất nhiều lần, lúc cô nghe cô giáo Cao nhắc lại chuyện nhảy bước, cô rất bối rối. Nhưng Lâm Tiếu phát hiện, giọng điệu và biểu cảm của cô giáo Cao khi nhắc tới chuyện này không giống những lần trước, cô giáo Cao nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nở nụ cười.
Cô giáo Từ cũng luôn nhìn cô bằng ánh mắt động viên.
Còn có những giáo viên khác trong văn phòng nữa, có người Lâm Tiếu biết, có người không. Lúc cô giáo Cao ra đề cho cô, tất cả giáo viên đều nhìn cô. Sau khi Lâm Tiếu liên tục đưa ra đáp án một cách nhanh chóng và chính xác, cô nghe được tiếng xuýt xoa của những giáo viên đó.
Mặt Lâm Tiếu đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên cô được nhiều giáo viên khen như vậy.
Rất nhanh Lâm Tiếu đã nhận ra, cuộc đời học sinh của cô đã có chút thay đổi.
Ở hành lang, thường xuyên có những giáo viên mà cô không quen biết, khi gặp cô sẽ nhìn cô cười một cái, thậm chí còn chào: “Chào Lâm Tiếu nhé.”
Lâm Tiếu vội vàng chào giáo viên: “Chào thầy cô ạ.”
Sau khi giáo viên rời đi, Lâm Tiếu mới ngơ ngác nghĩ người giáo viên vừa chào hỏi mình là ai, cô hoàn toàn không biết mà.
Trong một đêm, dường như tất cả giáo viên trong trường đều biết tới Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu có cảm giác mình đã trở lại những ngày đầu tiên cô chuyển tới trường tiểu học Đường Giải Phóng, người khác biết cô, nhưng cô không quen biết ai cả.
Cũng may là chào hỏi thầy cô dễ hơn chào bạn học nhiều, dù có biết giáo viên đó hay không thì cũng chỉ cần nói chào thầy hoặc chào cô là được.
Ở hành lang, Lâm Tiếu gặp một người thầy trung niên có cái trán phát sáng, thầy ấy chào cô, bây giờ Lâm Tiếu đã “Chào thầy” rất quen miệng rồi.
Người thầy trung niên cũng chào Trần Đông Thanh: “Đông Đông, em cũng chơi với Lâm Tiếu à? Tốt lắm tốt lắm.”
Trần Đông Thanh vội vàng chào: “Em chào thầy hiệu trưởng.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên há miệng, thì ra người vừa chào cô là hiệu trưởng.
Lâm Tiếu đang định nhìn kỹ xem hiệu trưởng trông như thế nào thì thầy ấy đã đi qua rồi, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn bóng lưng của thầy ấy.
Trần Đông Thanh: “Cậu không biết thầy hiệu trưởng à?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không biết.” Ngoại trừ những giáo viên dạy cô, Lâm Tiếu không biết giáo viên nào trong trường nữa. Gần đây cô mới nhớ rõ chủ nhiệm lớp ba trong như thế nào.
Trần Đông Thanh an ủi Lâm Tiếu: “Không sao đâu, hiệu trưởng cũng là giáo viên, cậu chào thầy cũng không sai.”
Lâm Tiếu gật đầu, cô cũng đâu cảm thấy mình nói sai.
“Lâm Tiếu, chủ nhật tuần này cậu sẽ đến phòng giảng dạy à?”
Lâm Tiếu gật đầu, chủ nhật tuần này là ngày đầu tiên cô đến lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy. Lâm Tiếu vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Trần Đông Thanh ra vẻ bí ẩn: “Chủ nhật này tớ cũng sẽ đến phòng giảng dạy đấy.”
Lúc Lâm Tiếu hỏi cậu bé đến phòng giảng dạy vào chủ nhật làm gì thì Trần Đông Thanh lại không chịu nói.
Lâm Tiếu hỏi rất nhiều lần nhưng Trần Đông Thanh vẫn không nói ra, thế là cô quay đầu lại, không hỏi nữa.
Trần Đông Thanh quay lại đuổi theo Lâm Tiếu rồi nói: “Lâm Tiếu, cậu giận à? Không phải tớ không muốn nói cho cậu, mà là nhà tớ không cho tớ nói.”
Thật ra Trần Đông Thanh không định nói chuyện cậu bé sẽ đến phòng giảng dạy vào chủ nhật tuần này, nhưng cậu bé không nhịn được. Cậu bé nghĩ chủ nhật này Lâm Tiếu cũng có mặt ở phòng giảng dạy, có thể hai người sẽ gặp nhau nên Trần Đông Thanh mới tiết lộ.
Lâm Tiếu: “Tớ không giận.” Cô đâu có nhỏ nhen như vậy chứ.
Trần Đông Thanh: “Tớ không thể nói được, nhưng nếu chủ nhật này cậu gặp tớ, cậu cũng sẽ biết thôi.”
Sáng thứ bảy, cô giáo Từ lại gọi Lâm Tiếu lên văn phòng.
Gần đây số lần Lâm Tiếu lên văn phòng giáo viên đã tăng đột biến. Lần này cô giáo Từ gọi Lâm Tiếu lên văn phòng, cô không còn hồi hộp nữa.
Quả nhiên, cô giáo Từ không phê bình cô. Trong văn phòng, cô giáo Từ cười tủm tỉm, nói cho Lâm Tiếu một thông tin quan trọng.
“Lâm Tiếu, tiết chào cờ thứ hai tuần sau, em lên phát biểu nhé.”
“Em hãy kể các bạn nghe về câu chuyện học toán của em.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên há hốc miệng, giữa cô và học toán làm gì có câu chuyện nào.