Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 279 - Chương 279.

Chương 279. - Chương 279. -

Lâm Tiếu cảm thấy làm bài tập trước thật là vui.

Chỉ cần lá gan to một chút thì không cần mang bài tập toán về nhà rồi.

Chỉ cần dành chút thời gian ra chơi trong trường và thời gian nghỉ trưa là có thể làm xong.

Cứ như vậy, Lâm Tiếu có thể tiết kiệm được một nửa thời gian làm bài tập về nhà. Bây giờ thời gian Lâm Tiếu xem TV và chơi cùng Tiểu Hoàng vào buổi tối đã dài hơn.

Lâm Tiếu cảm thấy cách làm bài tập trước rất tiện.

Tuy Lâm Tiếu không cảm thấy đây là phạm lỗi, nhưng cô vẫn chột dạ, không muốn để giáo viên phát hiện, tốt nhất là giáo viên sẽ mãi mãi không phát hiện ra.

Lâm Tiếu vội vàng điểm lại trong đầu xem mình có phạm lỗi gì ở nhà hay ở trường hay không. Tuy không phạm lỗi nào to tát nhưng cũng có vài lỗi nhỏ.

Lữ Tú Anh nhìn biểu cảm của Lâm Tiếu là biết ngay cô không ngoan như lời cô nói, nhưng Lữ Tú Anh cũng không muốn truy cứu mấy lỗi lặt vặt.

Lâm Tiếu đã làm Lữ Tú Anh ngạc nhiên lắm rồi, Lữ Tú Anh đã được “rèn luyện” bởi Lâm Dược Phi nên vẫn có thể bao dung những lỗi nhỏ của Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh trấn an Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ của tụi con đã hết lời khen ngợi con, không có than phiền gì cả, mẹ cũng không nói xấu gì con với cô ấy.”

“Cô giáo Từ gọi điện là để hỏi chuyện lớp Olympic Toán học của con.”

Cô giáo Từ gọi cho Lữ Tú Anh là vì khi gọi Lâm Tiếu lên văn phòng hôm nay, có rất nhiều vấn đề mà Lâm Tiếu không biết, nên cô giáo Từ gọi để hỏi người lớn.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ hỏi mẹ, tại sao anh trai con lại nghĩ đến việc cho con làm bài kiểm tra của lớp Olympic Toán học, tại sao con không nói cho cô giáo Từ?”

Lâm Tiếu chớp mắt: “Con không biết thật mà.” Đâu phải cô cố tính không nói cho cô giáo Từ.

Lữ Tú Anh cười: “Đương nhiên là vì con tính nhẩm trong lớp bàn tính soroban quá giỏi nên anh trai nghĩ con học toán rất giỏi, rồi mới cho con làm bài kiểm tra của lớp Olympic Toán học.”

Lâm Tiếu chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”

Trước khi mẹ nói cho cô biết, Lâm Tiếu hoàn toàn không liên kết hai việc này với nhau. Đối với cô, hai việc này cách xa nhau lắm.

Việc tham gia lớp bàn tính soroban và việc làm bài kiểm tra Olympic Toán học cách nhau lâu như vậy, còn có rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai giai đoạn đó, Lâm Tiếu hoàn toàn không nghĩ hai việc này có liên quan tới nhau.

Lữ Tú Anh nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Lâm Tiếu, bà vừa cười vừa lắc đầu, thật muốn biết mỗi ngày cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu suy nghĩ cái gì.

Lữ Tú Anh kể rõ mọi chuyện cho cô giáo Từ qua điện thoại, dường như cô giáo Từ rất ngạc nhiên, không ngừng khen ngợi Lâm Tiếu có thiên phú trong toán học.

Sau hôm Lữ Tú Anh và cô giáo Từ nói chuyện điện thoại, Lâm Tiếu tình cờ gặp cô giáo Cao dạy toán ở hành lang, Lâm Tiếu chào cô giáo: “Em chào cô giáo Cao.”

Cô giáo Cao cười đáp lại: “Chào em.”

“Ba trăm hai mươi bảy nhân bốn trăm bảy mươi sáu bằng bao nhiêu?” Cô giáo Cao hỏi.

Lâm Tiếu: “Dạ?”

Đây là nghi thức chào hỏi mới gì vậy, sau này mỗi lần chào cô giáo Cao là phải tính một đề toán sao?

Vậy lúc chào cô giáo Từ có phải ngâm một bài thơ Đường không?

Lâm Tiếu nhăn mày lại, nếu thật là như vậy thì cô không muốn làm một đứa trẻ lễ phép đâu. Nếu nhìn thấy giáo viên ở hành lang, cô phải nhanh chóng trốn đi mới được.

Rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện, nghi thức mới này không nhắm vào tất cả học sinh, mà chỉ nhắm vào một mình cô thôi.

Vào giờ ra chơi, cô giáo Cao gọi Lâm Tiếu lên văn phòng, cô ấy lấy một chiếc máy tính từ ngăn kéo, vừa bấm máy tính vừa ra đề cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu ngạc nhiên mở to mắt, thì ra giáo viên toán cũng có máy tính.

Cô giáo Cao liên tục ra đề, có cộng trừ, cũng có nhân chia, còn có phép toán hỗn hợp cộng trừ nhân chia.

Lâm Tiếu tính nhẩm, nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác.

Cô giáo Cao tấm tắc khen: “Giỏi quá, cô làm giáo viên toán nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp một học sinh giỏi như vậy.”

Cô giáo Từ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ khả năng tính toán của Lâm Tiếu lại giỏi như vậy.

Cô giáo Cao nhìn Lâm Tiếu: “Thảo nào lúc làm đề em rất hay nhảy bước.”

Lúc đầu cô giáo Cao cứ tưởng Lâm Tiếu lười, chỉ viết các bước tính toán vào giấy nháp chứ không viết vào bài tập và bài thi. Bây giờ cô giáo Cao đã hiểu, Lâm Tiếu đã bỏ qua những bước mà cô có thể tính nhẩm trong vòng nửa giây. Cô có thể tính ra đáp án ngay nên có thể nhảy bước rất dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment