"Mẹ, học phí lớp Olympic Toán học có đắt không ạ?" Lâm Tiếu ngồi phía sau xe đạp của mẹ hỏi.
Lữ Tú Anh: "Lớp Olympic Toán học không thu học phí."
Lâm Tiếu kinh ngạc vui mừng nói: "Thật ạ? Mẹ, vậy con có thể đến lớp Olympic Toán học đến khi nào ạ?"
Lữ Tú Anh: "Có thể đến mãi luôn. Lớp 3, lớp 4, lớp 5… Con thích lớp Olympic Toán học nhỉ?"
Lữ Tú Anh có thể nhìn ra được. Ban nãy Lâm Tiếu đã vừa nhún nhảy vừa chạy từ viện nhỏ phòng giảng dạy ra, nhìn rất vui vẻ.
Lâm Tiếu gật đầu một cái thật mạnh: "Vâng, lớp Olympic Toán học vui lắm ạ."
Còn vui hơn lên lớp trên trường, vui hơn cả lớp bàn tính, vui hơn cả lớp người mẫu nhí luôn.
Lữ Tú Anh nói: "Vậy con ráng chăm chỉ học, chỉ cần theo kịp tiến độ thì con có thể học ở lớp Olympic Toán học mãi cũng được."
"Con đã quen bạn mới ở lớp Olympic Toán học chưa?" Lữ Tú Anh lại hỏi.
"Nào có nhanh vậy ạ." Lâm Tiếu nói với mẹ cô: "Kết bạn là một việc rất hệ trọng, phải quen thêm mấy ngày nữa mới biết được có hợp nhau hay không."
Lâm Tiếu đã phải dùng rất nhiều ngày tìm hiểu Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân mới có thể làm bạn thân với họ. Hôm nay mới là ngày đầu tiên cô đến lớp Olympic Toán học, không thể kết bạn qua loa như vậy.
Lữ Tú Anh nhịn cười: "Ừm, vậy con chậm rãi kết bạn đi, thấy hợp thì có thể làm bạn lâu dài."
Trên đường về nhà, Lâm Tiếu nhìn đám lá rụng tầng tầng lớp lớp trên mặt đất, lại hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, con muốn nhặt mấy cọng."
Lữ Tú Anh dừng xe đạp tại nơi có nhiều lá rụng nhất, để cho Lâm Tiếu kiếm lá rụng trên lối đi bộ: "Kiếm bên trên đi, không được phép xuống đường chỗ xe đạp qua lại đâu đó."
Lữ Tú Anh cũng giúp Lâm Tiếu kiếm lá cây. Hồi nhỏ Lữ Tú Anh cũng đã từng chơi mấy trò trò bạt rễ già này rồi, bà biết rõ lá nào cứng nhất, khó chặn nhất.
Quá mỏng thì không ổn, nhưng cũng chưa chắc càng thô càng tốt, còn phải nhìn màu sắc. Xanh thì không được, cháy khô đen đen cũng không được, tốt nhất là cọng nào có màu vàng lại điểm chút nâu.
Lữ Tú Anh truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với mẹ: "Con biết mà."
Lâm Tiếu đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm chọn rễ già như nào cho lợi hại nhất qua những trận "thực chiến" rồi.
Lâm Tiếu tự mình nhặt hơn hai mươi cọng, mẹ cô lại giúp cô nhặt thêm hơn hai mươi cọng nữa, hai người thắng lợi trở về.
Khi về đến nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Con mang hết số này tới trường sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ."
Lữ Tú Anh tìm một cái túi bọc lại giúp Lâm Tiếu, bỏ vào trong cặp sách nhỏ của cô, dặn dò: "Khi lên lớp không được chơi, tan học rồi mới được chơi, rõ chưa?"
"Rõ rồi ạ." Lâm Tiếu đáp lời mẹ: "Cũng không phải để mình con bạt hết, con còn muốn chia cho bạn nữa."
Thứ hai đi học, Lâm Tiếu lấy một bó to rễ già ra khỏi cặp sách, hào phóng để cho đám đồng bạn nhỏ chọn trước: "Mỗi người các cậu được chọn năm cái."
Mặt Vương Hồng Đậu đầy ao ước: "Oa, nhiều thật!"
Mỗi người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân chọn năm cái, Lâm Tiếu lại cầm qua cho Trần Đông Thanh chọn.
Bất ngờ là Trần Đông Thanh khi trước đã từng nhờ Lâm Tiếu tìm rễ già giúp cậu bé nay thế mà lại lắc đầu từ chối ý tốt của cô: "Tớ không chơi cái này."
Trần Đông Thanh hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu đã mua những tựa sách tham khảo nào vậy? Thường thì cậu hay làm quyển luyện tập với bài thi nào?"
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh bằng ánh mắt kỳ quái: "Làm mấy quyển trường học phát lúc lên lớp thôi." Không phải sách bài tập trường phát cho cả khối y hệt nhau à?
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không phải, tớ không hỏi sách trường phát mà hỏi sách chính cậu mua ấy."
Trần Đông Thanh biết mình đang hỏi "vũ khí bí mật" giúp Lâm Tiếu giỏi Toán nên có chút ngượng ngùng, cậu lấy hết những quyển sách tham khảo, sách luyện tập và bài thi mình làm ra, làm người thẳng thắn trước: "Đây, mấy quyển này là của tớ."
Lâm Tiếu mở to hai mắt kinh ngạc: "Trừ sách luyện tập trường phát ra cậu còn tự mình mua thêm nhiều quyển như vậy hả?"
Trần Đông Thanh gật đầu: "Ừ, tớ đã cho cậu xem của tớ rồi, giờ cậu cho tớ xem của cậu một chút đi."
Lâm Tiếu nói: "Nhưng mà tớ không có."