Mặt Trần Đông Thanh đơ ra: "Cái gì? Trừ sách trường phát thì cậu không mua thêm quyển luyện tập nào sao?"
Lâm Tiếu đáp: "Tớ không mua."
Trần Đông Thanh: "Không, không thể nào."
"Vậy sao cậu biết cách giải đề toán Olympic kia? Cậu đã giải mấy đề toán Olympic đó thế nào?" Trần Đông Thanh hỏi tới.
"Cậu không mua thêm sách tham khảo môn toán, nhưng cậu có mua sách bài tập toán Olympic phải không? Cậu đã mua tựa sách bài tập toán Olympic nào?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Cũng không luôn."
Trần Đông Thanh nằm sấp xuống bàn, đầu va vào bàn một cái bịch. Lâm Tiếu nghe tiếng mà cũng cảm thấy đau.
"Trần Đông Thanh, cậu sao vậy?" Lâm Tiếu quan tâm hỏi thăm.
Giọng buồn rầu của Trần Đông Thanh truyền ra từ kẽ cánh tay: "Không có gì, để tớ yên tĩnh đi."
Trần Đông Thanh không chơi bạt rễ già.
Vậy là phân đội bạt rễ già nhỏ của Lâm Tiếu đã mất đi một vị tướng tài ba.
Viên Kim Lai chạy qua, tay nắm một bó rễ già to, kêu gào muốn so tài với Lâm Tiếu một phen, nhưng bên Lâm Tiếu lại chẳng có ai ra trận.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dồn dập lắc đầu: "Tớ không muốn chơi với cậu ta đâu."
Lâm Tiếu cũng không muốn chơi với Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai lắc đầu rời đi: "Sao mấy cậu đều không chịu chơi bạt rễ già với tớ chứ. Mất công tớ moi giày tìm nguyên cả hôm chủ nhật, tìm ra được một cọng rễ già có thể bạt đứt tất cả các cọng mấy cậu có."
Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu nghe Viên Kim Lai nói vậy thì đều ngẩn người ra.
"Ọe, Viên Kim Lai buồn nôn thật." Diệp Văn Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Kim Lai bằng ánh mắt không thể tin được.
Vương Hồng Đậu không ngừng dậm chân: "Mắc ói mắc ói mắc ói quá đi, may mà bọn mình chưa chơi với cậu ta."
Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh đã từng chơi với cậu ta rồi."
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhìn về phía Lâm Tiếu, ánh mắt ba cô gái trẻ giao nhau giữa không trung: "Lúc Trần Đông Thanh chơi với Viên Kim Lai, có khi nào rễ già Viên Kim Lai dùng cũng là…?"
"Ách, chúng ta vẫn nên đừng nói cho Trần Đông Thanh biết thì hơn."
Ba người thương lượng một hồi, rất nhanh đã đạt chung nhận thức "không nói cho Trần Đông Thanh".
Trần Đông Thanh lại trở nên kỳ lạ, tan học không chơi với đám Lâm Tiếu, lúc nghỉ giữa giờ thì trừ khi cần đi vệ sinh, còn lại cậu bé luôn ngồi yên tại chỗ làm bài tập.
Nhưng tạm thời Lâm Tiếu chẳng quan tâm đến Trần Đông Thanh, vì hôm nào cô cũng phải cống khoảng nghỉ giữa giờ cho việc viết bản thảo bài phát biểu dưới cờ vào ngày thứ hai.
Dành cả cuối tuần ở nhà để "nặn kem đánh răng", chẳng dễ gì cuối cùng Lâm Tiếu mới nặn ra một bản thảo hoàn chỉnh, nhưng sau khi xem qua thì cô giáo Từ lại lắc đầu nói không được.
"Quá ngắn, quá ít nội dung." Cô giáo Từ nhìn bản thảo của Lâm Tiếu mà phát sầu: "Bài phát biểu dưới cờ dài đến năm phút, bản thảo này của em chỉ nói được một phút thôi."
Lâm Tiếu nắm góc áo: "Cô Từ, em thật sự không tả được."
Ban đầu khi biết mình được chọn phát biểu dưới sân cờ, Lâm Tiếu đã vô cùng vui vẻ và tự hào, nhưng giờ thì Lâm Tiếu sắp sầu chết rồi, cô thật sự không thể viết bản thảo mà.
Cô giáo Từ thở dài: "Không phải bình thường em viết văn tốt lắm sao?"
Lâm Tiếu cũng thở dài: "Nhưng mà đề văn bình thường cũng không khó như vậy ạ."
Cuối cùng, cô giáo Từ không thể không tiếp nhận gánh nặng soạn bản thảo cho bài phát biểu dưới cờ này. Cô giáo Từ hỏi, Lâm Tiếu đáp, cứ thế liền thành một "cuộc phỏng vấn" giữa cô giáo Từ và Lâm Tiếu.
Cô giáo Từ cũng cảm thấy khó giải quyết, do căn bản đa số câu trả lời của Lâm Tiếu đều không có cách nào ghi vào bản thảo được.
Cô giáo Từ nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt phức tạp. Cô ấy đã làm giáo viên bao nhiêu năm, đã sớm chấp nhận sự khác biệt giữa các học sinh với nhau, nhưng sự khác biệt trên người Lâm Tiếu đã bị phóng đại rất nhiều lần.
Chỉ có thể nói có người được trời ban cơm ăn, cũng có người được trời đuổi theo đút thẳng cơm vào miệng.