Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 292 - Chương 292.

Chương 292. - Chương 292. -

Kinh doanh văn phòng phẩm thật vất vả mới có thể làm được, trước đó lượng tiêu thụ tăng vọt, hai tháng này đã ổn định trở lại.

Trước kia chưa kinh doanh, Thẩm Vân thật sự không nghĩ đến buôn bán nhỏ cũng có thể sinh lãi như thế. Mặc dù bây giờ cô ấy vất vả hơn so với làm công một chút, hao tâm tổn trí một chút, nhưng mỗi tháng tiền kiếm được gấp sáu bảy lần lúc làm công.

Mình đang kinh doanh tốt, nếu như bị bọn họ quấy rầy thì Thẩm Vân thật sự không cam lòng.

Lữ Tú Anh cũng phát sầu thay Thẩm Vân, đây đúng là quá không biết xấu hổ: "Vậy tiếp theo cháu có tính toán gì?"

Lâm Tiếu ở phía sau cánh cửa nghe được thì nước mắt đầm đìa, người thân của chị Tiểu Vân sao lại xấu như vậy chứ.

Lâm Tiếu cảm thấy cha chị Tiểu Vân nhất định không phải cha ruột của cô ấy, anh trai chắc chắn cũng không phải anh trai ruột của cô ấy.

Nếu là cha ruột và anh trai thì không thể nào đối xử tệ bạc với chị Tiểu Vân như vậy.

Nhất định là diễn giống như trên TV, sau này người thân thật sự của chị Tiểu Vân sẽ tìm thấy cô ấy, đến lúc đó người một nhà sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lâm Tiếu nghe thấy anh trai mở cửa về nhà.

Cô quên mất mình đang nghe trộm, bỗng nhiên đẩy cửa lao ra: "Anh trai, anh mau giúp chị Tiểu Vân tìm cha ruột."

Vừa về nhà, Lâm Dược Phi đột nhiên nghe thấy lời em gái nói thì giật mình thốt lên: "Cha ruột cái gì?"

Lâm Dược Phi không để ý tới điều kỳ lạ là vì sao Thẩm Vân ở trong nhà mình, sải một bước dài tới trước mặt Thẩm Vân: "Cha em không phải cha ruột của em sao?"

Vẻ mặt Thẩm Vân ngơ ngác: "Đúng vậy."

Lữ Tú Anh nắm lấy Lâm Tiếu, bảo cô nói rõ ràng: "Vì sao con lại nói cha của chị Thẩm Vân không phải cha ruột của con bé?"

Ba cặp mắt cùng nhau nhìn mình chằm chằm, Lâm Tiếu lắp bắp: "Ông ta đối xử với chị Tiểu Vân tệ như vậy, nhất định không phải là cha ruột."

Sau khi Lữ Tú Anh hỏi rõ ràng, phát hiện Lâm Tiếu không nghe thấy cái gì, cũng không biết cái gì, đều là tự đoán mò trong đầu, hoàn toàn là một sự hiểu lầm không đáng có.

Một bàn tay của Lữ Tú Anh vỗ vào mông Lâm Tiếu: "Nói linh tinh cái gì đấy, không phải bảo con đi đọc sách sao, sao con lại nghe lén người lớn nói chuyện?"

Lâm Tiếu ôm lấy cái mông, vèo một cái trở về phòng rồi tiếp tục nghe lén.

Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói, cả người vẫn luôn bàng hoàng. Thật ra khi cô ấy còn bé cũng từng nghĩ như vậy, mỗi lần ở nhà chịu ấm ức, mỗi lần bị đối xử bất công, Thẩm Vân đều lén nghĩ, nếu như cha không phải cha ruột của cô ấy thì tốt biết mấy, rồi có một ngày, cha mẹ ruột của cô ấy sẽ đưa cô ấy đi.

Đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng của một đứa nhỏ thôi.

Sau khi Thẩm Vân học xong tiểu học, rốt cuộc cũng không còn nghĩ như vậy nữa. Ngũ quan của cô ấy với cha gần như là được đúc từ một khuôn, cô ấy lớn lên trông càng giống cha mình hơn cả anh trai và em trai.

Họ hàng, hàng xóm cũng đều chứng kiến mẹ mang thai rồi sinh ra cô ấy, vả lại người như cha cô ấy, chắc chắn không có khả năng nhận nuôi một đứa con gái không phải con ruột mình. Cô ấy là con ruột, cả cha và mẹ kế đều ước không phải tiêu một xu nào cho cô ấy.

Lời nói hôm nay của Lâm Tiếu làm Thẩm Vân nhớ tới bản thân lúc còn bé.

Cô ấy nhớ tới khi còn bé, mỗi ngày bản thân đều nghĩ như vậy, bởi vì hầu như mỗi ngày đều phải chịu ấm ức, cô ấy làm mãi không hết việc nhà, quần áo giặt mãi không hết, những lúc đưa đũa về phía món thịt thì ánh mắt mẹ kế sẽ giống như con dao, cha đứng về phía mẹ kế, anh trai sẽ chỉ vờ như không thấy.

Thẩm Vân: "Coi như ông ta không phải cha ruột của cháu đi."

"Ông ta chưa bao giờ sinh ra cháu, là mẹ cháu đã sinh ra cháu. Ông ta cũng chưa từng nuôi cháu, cho cháu ăn một miếng cơm, rồi lại bắt cháu làm việc để trả lại."

Lâm Dược Phi nhìn về phía Thẩm Vân: "Em nói thật chứ, em thật sự nghĩ như vậy sao, em thật sự có thể không coi ông ta là cha của mình hay không?"

Đời trước, Thẩm Vân cũng đã từng nói như vậy, nhưng mười năm sau, Thẩm Vân lại dùng thời gian mười năm, cuối cùng gần ba mươi tuổi mới hoàn toàn buông xuống, coi người thân là người dưng. Trong mười năm này, Thẩm Vân không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, rơi bao nhiêu nước mắt.

Đời này đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Thẩm Vân nghĩ thông trước mười năm?

Bình Luận (0)
Comment