Lâm Dược Phi nghi ngờ nhìn Thẩm Vân, nghĩ mãi mà không hiểu, anh lo lắng Thẩm Vân chỉ là mạnh miệng nói vậy, nhưng trong lòng thật sự vẫn không thể buông xuống được.
Tuy nhiên giọng điệu của Thẩm Vân vô cùng kiên định: "Đời này, cháu không có cha mẹ."
"Cháu không nợ bất cứ ai trong cái nhà đó, bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ lấy được lợi ích gì từ cháu."
"Cùng lắm thì cháu đổi thành phố khác, để bọn họ không tìm thấy cháu nữa." Hiện tại đổi thành phố khác rất khó, ngoại trừ điều động công tác ra, mọi người rất khó mà có thể hoàn toàn đổi thành phố khác mà sống, nhưng dù sao vẫn có cách, nhất là kiểu người tự do tự tại giống Thẩm Vân, cùng lắm thì đổi một thành phố khác rồi bắt đầu lại từ đầu.
Cha, mẹ kế, anh trai, em trai của cô ấy không có một ai có thể đổi thành phố.
Lâm Dược Phi nghe thấy Thẩm Vân muốn đổi thành phố, giật mình kêu lên, bây giờ anh cũng không thể đổi thành phố. Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Nếu em thật sự không coi cha em là cha, không coi cả gia đình đó là người thân, anh có cách khiến bọn họ không còn dám đến tìm em nữa."
Lâm Dược Phi vốn dĩ lo lắng là Thẩm Vân chưa thực sự suy nghĩ kỹ càng, anh xử lý cả nhà đó, sau đó Thẩm Vân lại ầm ĩ cãi nhau với anh, đời trước hai người cũng không ít lần bởi vì nguyên nhân này mà cãi nhau.
Nhưng bây giờ, Lâm Dược Phi cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh cũng không thể để cho vợ mình vì tránh cả gia đình kia mà phải chạy đến thành phố khác.
Lâm Dược Phi: "Em giao cho anh đi, anh đảm bảo sẽ khiến bọn họ không dám đến tìm em nữa."
Lữ Tú Anh bị những lời nói này của Lâm Dược Phi làm cho khiếp sợ kêu lên: "Con không thể làm chuyện phạm pháp."
Lâm Dược Phi trấn an Lữ Tú Anh: "Tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp, ngay cả một sợi tóc của bọn họ con cũng sẽ không động vào."
Những thủ đoạn đòi nợ hợp pháp kia, Lâm Dược Phi cũng không cần lấy ra hết, đã đủ để cả gia đình kia phải chịu đựng.
Huống chi cha của Thẩm Vân là công nhân chính thức làm việc trên đường sắt, bây giờ còn chưa về hưu. Kiểu người có bát sắt dù bị đánh chết cũng không nỡ vứt bỏ bát sắt như ông ta, ở trong mắt Lâm Dược Phi rất dễ bị nắm thóp.
Ban ngày Thẩm Vân gặp cha cô ấy ở nhà sách, đến bây giờ vẫn chưa hết sợ hãi, không dám sống một mình, sợ lại bị cha cô ấy biết cô ấy ở chỗ nào.
Nhưng cô ấy cũng không thể luôn sống nhờ trong nhà Lâm Tiếu không đi, Lâm Dược Phi trở về nhà thì đã nói chuyện xong, bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, Thẩm Vân đứng dậy xin phép trở về.
"Mẹ, con đưa Thẩm Vân về, nhân tiện làm một số chuyện, hai người ngủ trước đi." Lâm Dược Phi nói.
"Đi đi, mẹ giữ cửa cho con, không khóa cửa, chờ buổi tối con đột nhiên muốn trở về ngủ." Lữ Tú Anh dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Dược Phi, dù rất trễ cũng phải về nhà ngủ, kiên quyết không cho phép ngủ ở chỗ Thẩm Vân.
Lâm Dược Phi cười: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con."
Thẩm Vân ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Lâm Dược Phi, vì chỗ ngồi phía sau của Lâm Tiếu được buộc một lớp đệm xốp, ngồi lên mềm mại không hề cấn mông một chút nào.
"Chúng ta đi một chuyến đến lều trước đã." Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân.
Thẩm Vân tưởng rằng Lâm Dược Phi có việc phải đến lều để giải quyết, sau đó mới đưa cô ấy về nhà, ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi phía sau xe đạp đi theo anh đến lều.
Trong lều sáng đèn, các công nhân xây dựng đều đang đánh bài, tiếng xướng bài từ xa đã có thể nghe thấy.
"Lão La, lão Dương, Thành Tử, Phong Niên đều có đây không?" Lâm Dược Phi gọi mấy người công nhân xây dựng cao to.
"Ở đây."
"Ông chủ, tôi ở đây."
"Chắc chắn là ở đây."
Mấy người rất nhanh từ trong lều đi ra, Lâm Dược Phi nói với bọn họ: "Cho mọi người một nhiệm vụ mới, mấy ngày tới mọi người không cần đến công trường, tiền công vẫn sẽ được trả như làm việc tại công trường."
"Mấy ngày tới mọi người cùng một vài người nữa giúp tôi."
Thẩm Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lâm Dược Phi: "Anh tìm người đánh bọn họ?"
Mấy công nhân xây dựng nhìn về phía Thẩm Vân, Lâm Dược Phi nói: "Bà chủ của mọi người."
Các công nhân thi nhau khen ngợi ông chủ và bà chủ xứng đôi, Thẩm Vân đỏ mặt, xua tay lùi về sau hai bước, để bóng dáng Lâm Dược Phi che khuất cô ấy, cúi đầu xuống.
"Ông chủ, việc đánh người tôi không làm đâu, giúp bà chủ đánh người cũng không được." Lão Dương nói.
Mấy công nhân bên cạnh cũng thi nhau phụ họa: "Đúng vậy ông chủ, làm nhiều việc vất vả tôi cũng không than mệt, còn đánh người thì thật sự không được."
Lâm Dược Phi cười: "Yên tâm, không đánh người."
"Tôi đã bao giờ làm chuyện phạm pháp chưa?" Lâm Dược Phi nói: "Mọi người theo dõi, đi theo sát, hiểu chứ?"
"Không cần làm chuyện gì, cũng không cần nói gì, chỉ cần bày ra vẻ mặt hung dữ một chút là được."