Với một Thẩm Vân như vậy, Lâm Dược Phi không dời nổi mắt, lại không dám nhìn nhiều.
Anh nhìn chằm chằm vào mái nhà vừa xây xong: "Không được, lần này để cho anh giúp em, anh đã tìm được người rồi."
"Sau khi bọn họ biết không cần phải đến công trường làm việc đều rất vui, anh lại để cho bọn họ đến công trường làm việc, trong lòng bọn họ sẽ có ý kiến, làm tổn hại chữ tín của ông chủ như anh."
Lâm Dược Phi nói hươu nói vượn một cách trịnh trọng: "Công ty của anh nhỏ như vậy, công nhân xây dựng rất khó mời, các công nhân đều rất đoàn kết, một công nhân có ý kiến với anh thì mười công nhân đều sẽ có ý kiến với anh, sau này công trình của anh sẽ không thể thi công được."
Thẩm Vân bán tín bán nghi, cô ấy nghi ngờ Lâm Dược Phi lừa cô ấy, nhưng nhìn Lâm Dược Phi lại rất chân thành.
"Vậy thì được rồi." Thẩm Vân nói.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dược Phi mang theo bánh kếp Tàu và sữa đậu nành nóng hôi hổi, đến chờ Thẩm Vân ở dưới tầng nhà cô ấy.
"Đi, em đi chỉ điểm người một chút."
Trước khi sống lại, Thẩm Vân đã ngắt liên lạc với người nhà trong thời gian dài, Lâm Dược Phi cũng có khoảng thời gian xa cách.
Rất nhiều năm chưa gặp người nhà của Thẩm Vân, lại thêm bây giờ bọn họ đều còn rất trẻ, đời trước Lâm Dược Phi chưa từng thấy người nhà của Thẩm Vân lúc còn trẻ như thế, Lâm Dược Phi thật sự không dám đảm bảo rằng bản thân có thể nhận ra.
Cuối thu, thời tiết đã rất lạnh, sáng sớm sắc trời còn tờ mờ sáng, nhiệt độ không khí thấp hơn, há miệng nói chuyện sẽ thở ra một luồng khói trắng.
Thế mà Thẩm Vân ngồi trên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Lâm Dược Phi, trong tay cầm bánh kếp Tàu và sữa đậu nành nóng hổi, lại không cảm thấy lạnh một chút nào. Uống một ngụm sữa đậu nành, lập tức cảm thấy ấm áp lan tràn khắp cơ thể.
Các công nhân xây dựng đã dựa theo địa chỉ Thẩm Vân cho, đến ký túc xá của nhà máy mà cha của cô ấy ở.
Đến cổng khu nhà ở, Thẩm Vân không trốn cũng không tránh, đứng ở cổng chờ cha và anh trai rời giường đi ra ngoài.
Cha của Thẩm Vân là người đầu tiên đi ra khỏi cổng khu nhà ở, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Vân, gương mặt vừa mừng vừa sợ.
"Tiểu Vân!" Cha của Thẩm Vân đi về phía Thẩm Vân, sau khi nhìn thấy Lâm Dược Phi bên cạnh Thẩm Vân cùng với mấy người công nhân xây dựng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, bước chân lập tức trở nên chần chừ.
"Tiểu Vân, bọn họ là ai vậy?"
Thẩm Vân không trả lời câu hỏi của cha, trực tiếp quay sang các công nhân bên cạnh nói: "Đây là cha tôi."
Lão La và lão Dương lập tức một trái một phải đến bên cạnh cha của Thẩm Vân, cha của Thẩm Vân giật nảy mình: "Các người làm gì vậy?"
Lão Dương nhìn cha của Thẩm Vân một cái: "Sao, con đường này ông có thể đứng, chúng tôi không thể đứng hả?"
"Thẩm Vân, con gọi những người này đến là muốn làm gì, con tạo phản rồi, con dám gọi người đến đánh cha ruột của con."
Thẩm Vân nhẹ nhàng nhìn cha mình một cái, nhưng không trả lời.
Cha Thẩm Vân muốn Thẩm Vân giải thích, nhưng mà ông ta vừa mới cất bước, lão La cùng lão Dương đã chắn ở trước mặt ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không thể đến gần Thẩm Vân.
Buổi sáng đúng vào thời gian đi làm đi học, hàng xóm ồ ạt đi ra, tất cả đều hướng về phía Thẩm Vân để xem náo nhiệt.
Thẩm Vân đứng thẳng tắp, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác chút nào, cho dù chỉ là buôn bán nhỏ, da mặt của cô ấy cũng đã luyện được từ lâu, hơn nữa trong cái nhà này làm chuyện mất mặt cũng không phải cô ấy.
Lúc này, anh trai của Thẩm Vân cũng đi ra, nhìn thấy tình hình trước cổng mà giật nảy mình: "Cha, Thẩm Vân, làm sao vậy?"
Thẩm Vân quay đầu nói: "Đây là anh trai tôi."
Thành Tử cùng Phong Niên lập tức đi đến bên cạnh anh trai của Thẩm Vân.
"Thẩm Vân, em làm cái gì vậy?"
Ở phía sau, mẹ kế và em trai của Thẩm Vân nghe được âm thanh phía bên ngoài cũng vội vàng đi ra. Thẩm Vân vẫn không nói lời thừa thãi, đưa tay chỉ về phía hai người: "Đây là mẹ kế tôi, đây là em trai tôi, nhớ kỹ dáng dấp ra sao."
"A!" Mẹ kế của Thẩm Vân hét lên một tiếng, vội vàng giấu con trai ra phía sau mình.
Em trai của Thẩm Vân trốn ở phía sau mẹ, cả khuôn mặt đều chôn trên lưng mẹ.
Khóe miệng Thẩm Vân kéo ra một nụ cười lạnh lùng, em trai của cô ấy từ lâu đã cao hơn mẹ kế hẳn một cái đầu, lúc này lại trùng gối khom lưng núp ở phía sau lưng mẹ kế, thực sự rất buồn cười.