Lâm Dược Phi phái công nhân xây dựng theo dõi vài ngày, cả nhà đó đều không chịu đựng nổi nữa.
Cha của Thẩm Vân là một thợ lắp đầu xe lửa, hai người đi theo ông ta cũng không đến nơi ông ta làm việc, chỉ mỗi ngày "đưa đón" ông ta đi làm, đứng gác ở cửa điểm danh của toà nhà nhỏ lúc tan tầm. Cứ như vậy, tất cả các đồng nghiệp đều nhìn thấy.
Trong đơn vị rất nhanh đã truyền ra lời đồn đại, nói cha Thẩm Vân nợ nần do vay nặng lãi ở bên ngoài, bây giờ chủ nợ cũng đã đuổi đến tận đơn vị.
Không quá hai ngày, lãnh đạo gọi cha Thẩm Vân đến nói chuyện, hỏi ông ta xảy ra chuyện gì. Cha Thẩm Vân vội vàng giải thích với lãnh đạo rằng mình không thiếu nợ, nhưng khi lãnh đạo hỏi ông ta nguyên nhân, cha Thẩm Vân lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ có thể ấp úng nói là việc cá nhân.
Lãnh đạo: "Việc cá nhân phải xử lý cho tốt, đừng để ảnh hưởng đến công việc."
Cha Thẩm Vân cúi đầu khom lưng đồng ý.
Mỗi ngày mẹ kế Thẩm Vân đưa đón em trai của Thẩm Vân, nhưng việc bà ta đưa đón em trai của Thẩm Vân lại khiến cảnh có hai người đàn ông cường tráng đi theo biến thành bốn người đàn ông cường tráng đi theo bên cạnh, hai người đi theo em trai Thẩm Vân, hai người đi theo mẹ kế Thẩm Vân, bây giờ mẹ kế đưa đón em trai, bốn người không phải lại tập hợp cùng một chỗ sao.
Ở cổng trường học, em trai Thẩm Vân hoảng loạn bỏ chạy dưới ánh mắt khác thường của các bạn học.
Ngày hôm sau, em trai của Thẩm Vân đánh chết cũng không chịu đi học, mẹ kế Thẩm Vân ở nhà cùng cậu bé, bốn người đàn ông cường tráng ngồi xổm ở ngay cửa nhà rất lâu.
Tay giống như tay gấu cứ cách một lúc lại đập ầm ầm hai cái lên cửa lớn, mẹ kế của Thẩm Vân và em trai ở trong nhà đều run rẩy.
Cửa sắt trong nhà bị đập đến lung la lung lay, khiến lòng người run sợ. Hơn nữa khoảng cách giữa các lần gõ cửa không có bất kỳ quy luật gì, làm cho trái tim người ta lúc nào cũng như bị treo lên, không biết lần đập tiếp theo sẽ vang lên lúc nào.
"Bọn họ không dám làm gì đâu, chẳng lẽ bọn họ còn dám xông vào?"
Mẹ kế Thẩm Vân nói hết lần này đến lần khác, không biết là đang an ủi em trai của Thẩm Vân, hay là đang tự khích lệ lòng dũng cảm của mình.
Dựa theo lý trí thì biết bọn họ không dám làm gì, nhưng vẫn không thể khống chế được nỗi sợ hãi, bộ dạng hung thần ác sát của những người kia, ngộ nhỡ bọn họ thật sự dám phá cửa đi vào thì phải làm sao.
Vào buổi tối, em trai của Thẩm Vân bị dọa đến mức gặp ác mộng, hét lớn bừng tỉnh từ trong mộng.
Mẹ kế của Thẩm Vân không chịu nổi nữa, gào về phía cha của Thẩm Vân: "Con gái của ông tìm mấy tên thổ phỉ này từ chỗ nào?"
"Người trẻ tuổi kia là người yêu mà nó tự tìm ở bên ngoài, người yêu của nó làm cái gì, sao lại gọi được một đám thổ phỉ như vậy?"
"Mau đi tìm con gái ông nói chuyện, bảo đám thổ phỉ kia trở về đi."
Cha Thẩm Vân hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác nói: "Tôi nói cái gì, tôi nói thế nào?"
Mẹ kế Thẩm Vân trừng mắt: "Nói nó bảo những người kia trở về đi, ông là cha ruột của nó mà, con gái ông thật sự rất được đấy, gọi một đám thổ phỉ đến chặn cha ruột của mình."
Cha Thẩm Vân bực bội ném đầu thuốc lá xuống nền xi măng, dùng chân nghiền qua nghiền lại hai lần: "Tôi nói nó sẽ nghe sao, dáng vẻ của nó bây giờ còn coi tôi là cha ruột sao?"
Cha Thẩm Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết, Thẩm Vân đã làm ra chuyện như vậy, tức là đã trở mặt rồi.
“Uy nghiêm” của người làm cha như ông ta không còn có tác dụng gì nữa, bảo ông ta ra lệnh cho Thẩm Vân rút người đi, chắc chắn là không thể thực hiện được, chỉ còn lại một con đường, đó chính là chịu thua Thẩm Vân.
"Bây giờ cánh của nó cứng cáp rồi." Sau khi cánh cứng cáp rồi, lập tức sẽ dùng một cái tát vào mặt ông ta.
Cha Thẩm Vân đi nghe ngóng người yêu của Thẩm Vân là ai, cả nhà lại càng sợ hơn sau khi thăm dò được.
"Từ nhỏ đã là một tên côn đồ, đánh nhau rất giỏi, hung ác thật sự là không muốn sống."
"Đúng, khi đó người người đều nói, sớm muộn gì cậu ta cũng phải ngồi tù."
"Người ta bây giờ rất tốt, là ông chủ làm công trình, kiếm được rất nhiều tiền."
Vậy mà thật sự là một nhân vật hung ác không cần mạng sống, về phần nói bây giờ đã thay đổi tốt hơn gì đó, cha Thẩm Vân một chữ cũng không tin, nếu thay đổi tốt hơn còn có thể làm ra chuyện này sao?
Người làm công trình đường đi đều rất thô lỗ, bây giờ Lâm Dược Phi có tiền, chẳng phải là tên côn đồ nhỏ biến thành tên côn đồ lớn tài giỏi hơn so với trước đó ư.
Cuối cùng gia đình của Thẩm Vân không nhịn được nữa, cha Thẩm Vân đã đến tiệm sách Văn Lan xin lỗi Thẩm Vân.