Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 298 - Chương 298.

Chương 298. - Chương 298. -

Lâm Tiếu dùng đất sét nặn một ngôi nhà, nặn một con chó con, nặn một con chó con rất giống với Tiểu Hoàng, cầm trong tay đưa cho Tiểu Hoàng xem.

Tiểu Hoàng tưởng Lâm Tiếu muốn cho nó ăn cái gì nên há miệng muốn nuốt xuống, Lâm Tiếu vội vàng rút tay về, nắm chặt lấy đất sét: "Tiểu Hoàng, cái này không thể ăn được, nó không phải đồ ăn cho em."

Tiểu Hoàng vẫy đuôi bỏ đi.

Lâm Tiếu mở hai tay ra xem, đất sét đã bị cô bóp bẹp, cô vội vàng tách các màu khác biệt bên trong ra, rồi thở dài: "Tiểu Hoàng ngốc quá."

Mình nặn Tiểu Hoàng sống động như vậy, Tiểu Hoàng cũng không phát hiện cái cô nặn ra chính là nó, mà chỉ biết ăn.

Lữ Tú Anh nhìn thấy đất sét của Lâm Tiếu mới lạ nên nhìn rất lâu. Lâm Tiếu rủ mẹ cùng nặn đất sét với mình, Lâm Tiếu nặn ngôi nhà, Lữ Tú Anh nặn một cái cây to, Lâm Tiếu nặn một con chó con, Lữ Tú Anh nặn con chim nhỏ.

Tay của Lữ Tú Anh khéo léo hơn Lâm Tiếu rất nhiều, Lâm Tiếu nặn rất tự do phóng khoáng, phải liên tục đoán mới có thể biết là đang nặn cái gì. Lữ Tú Anh nặn ra lại là một bức họa tỉ mỉ, mọi chi tiết đều được xử lý vô cùng tốt.

"Bây giờ còn có cả những thứ này, có rất nhiều loại đồ chơi cho trẻ em." Lữ Tú Anh cảm khái nói: "Việc con nặn bột mì khi còn nhỏ với việc anh của con tè vào đất để nhào bùn khi còn bé không phải giống nhau sao?"

Lâm Tiếu kinh ngạc, thế mà khi còn bé anh trai lại từng làm chuyện buồn nôn như vậy.

Buổi tối, Lâm Dược Phi trở về nhà, Lâm Tiếu vẫn luôn tránh xa anh trai.

Lâm Dược Phi không hiểu vì sao: "Sao thế?"

Lữ Tú Anh cười ha ha, cười đến mức cong lưng, vừa cười vừa xua tay, nhưng không nói cho Lâm Dược Phi biết đã xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tiếu ăn sáng không ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc nữa, mà ngồi ở vị trí cách xa chỗ của anh trai nhất.

Sau khi tan học, Lâm Tiếu lập tức chạy tới tiệm sách Văn Lan, ngay lập tức nói bí mật này cho chị Tiểu Vân.

Lâm Tiếu đeo cặp sách mới chạy vào: "Chị Tiểu Vân, sau này chị đừng chơi với anh trai của em nữa."

Trái tim Thẩm Vân thắt lại, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Tiếu ghé sát miệng vào tai chị Tiểu Vân, dùng âm lượng mà toàn bộ người trong tiệm sách đều có thể nghe được "lặng lẽ" nói: "Anh trai em lúc còn bé đã tè vào đất để nhào bùn."

"Lâm Tiếu, lấy cho anh ống tăm."

Lâm Tiếu ráng duỗi tay dài nhất có thể để đưa ống tăm xỉa răng qua cho anh trai, cô cố gắng giữ khoảng cách với anh trai, lúc đưa ống tăm vẫn không để chạm tay vào ngón tay của anh trai, vừa đưa ống tăm xong lập tức bỏ chạy.

Lâm Dược Phi cảm nhận được sự ghét bỏ của em gái mình, anh hỏi Lữ Tú Anh: "Rốt cuộc Tiếu Tiếu bị gì vậy mẹ?"

Lữ Tú Anh lại cười lớn: "Con đi hỏi Tiếu Tiếu đi."

Hôm sau, lúc Lâm Dược Phi đến chỗ của Thẩm Vân liền phát hiện ánh mắt Thẩm Vân nhìn mình rất kỳ lạ. Thẩm Vân vừa nhìn vào mặt anh liền mắc cười. Dáng vẻ muốn cười nhưng lại cố nhịn lại làm cho cả khuôn mặt của Thẩm Vân đều bị méo mó.

Lâm Dược Phi vô cùng buồn bực, sao ai nấy cũng đều kỳ lạ hết vậy?

Lâm Dược Phi sờ mặt mình, không có cái gì dính trên mặt của anh hết.

Nhìn xuống dây kéo quần của mình cũng đã được kéo lên.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Dược Phi hỏi.

Cuối cùng, Lâm Dược Phi vẫn biết được đáp án từ Thẩm Vân, Thẩm Vân vừa cười vừa nói cho anh biết ngày hôm qua Lâm Tiếu đã nói với mình những gì: "Chuyện đó là thật sao?"

Thẩm Vân cười đến khi khuôn mặt đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt, lúc cô ấy nói nhỏ với Lâm Dược Phi, khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Dược Phi thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc của Thẩm Vân.

Gần đây, Thẩm Vân đã tròn trịa hơn một ít, lúc trước cô ấy quá gầy, bây giờ mập lên một chút trông càng xinh đẹp hơn, sắc mặt cũng tốt hơn.

Mái tóc dài ngang eo mỗi ngày đều được cô ấy cột thành tóc đuôi ngựa khiến cô ấy trông gọn gàng và hoạt bát hơn.

Lúc trước Thẩm Vân chỉ toàn ở trong quán ăn, cô ấy rất ít khi phơi nắng nên da rất trắng, hiện tại mỗi lần nhập hàng đều phải kéo hàng dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy còn vừa chạy xuống phương Nam một chuyến. Lâm Dược Phi nghe Thẩm Vân nói buổi sáng và ban đêm vào cuối thu ở nhà rất lạnh nhưng ở phương Nam vẫn rất nóng y như là mùa hè vậy nên Thẩm Vân bị rám nắng một chút.

Nhưng cũng không quá đen, cơ địa của cô ấy rất tốt, từ làn da cực trắng biến thành màu da phổ biến trên đường.

Quan trọng nhất là Thẩm Vân trở nên thích cười nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment