Trước kia Thẩm Vân cũng hay cười, nhưng đa số đều là nụ cười xã giao lúc trò chuyện với khách hàng. Bây giờ số lần Thẩm Vân mỉm cười chân thành với Lâm Dược Phi rõ ràng đã tăng lên.
Kể từ khi gia đình của cha Thẩm Vân bị dọa sợ chết khiếp, Thẩm Vân nhận ra họ chỉ là những con cọp giấy, tảng đá trong lòng cô ấy như được tháo xuống, việc đi bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Vân nói với Lâm Dược Phi: "Nếu có lần sau thì không cần anh ra tay đâu, một mình em có thể giải quyết được."
Lâm Dược Phi gật đầu với Thẩm Vân: "Được." Anh tin bây giờ Thẩm Vân đã có đủ khả năng để làm điều đó.
Việc làm ăn nhỏ của Thẩm Vân ở tiệm sách Văn Lan không hề bị ảnh hưởng. Doanh số bán hàng ngày càng tăng, lần này cô ấy đến phương Nam là để tìm một nhà cung cấp mới.
Thẩm Vân vẫn lấy hàng ở nhà cung cấp trước đây nhưng cô không muốn chỉ hợp tác với một người.
Hộp bút màu ba mươi sáu màu và đất sét đưa cho Lâm Tiếu đều là của nhà cung cấp mới tìm được. Tuy rằng giá mua vào rất cao nhưng Thẩm Vân cảm thấy mình vẫn có thể bán được.
Cho tới bây giờ, Lâm Dược Phi chưa từng thấy một Thẩm Vân như vậy.
Kiếp trước, Thẩm Vân mười tám tuổi không phải như vậy, Thẩm Vân hai mươi tám và ba mươi tám tuổi cũng không giống như bây giờ.
Nụ cười của Thẩm Vân rất ngọt ngào, cặp mắt sáng ngời.
Kiếp trước sau khi nhà có tiền, Thẩm Vân được mặc quần áo và dùng mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền hơn một chút, được làm tóc, làm móng nhưng Lâm Dược Phi cảm thấy Thẩm Vân của bây giờ mặc những bộ đồ rẻ tiền, trên mặt chỉ thoa kem dưỡng ẩm, cột tóc đơn giản ở đằng sau vẫn đẹp hơn.
Nét đẹp không dựa vào tuổi tác mà nhờ vào khí chất.
Khiến cho Lâm Dược Phi không thể rời mắt khỏi cô.
Thẩm Vân xinh đẹp như vậy cộng thêm hai người lại đang ở rất gần nhau, nếu là bình thường anh nhất định sẽ rung động nhưng vấn đề mà Thẩm Vân vừa mới hỏi lúc nãy khiến cho Lâm Dược Phi hoàn toàn không nảy sinh ra được những tâm tư khác.
Thẩm Vân nhìn chằm chằm Lâm Dược Phi, đợi anh trả lời: "Những gì Tiếu Tiếu nói về anh khi còn bé có phải là thật hay không?"
Bây giờ Lâm Dược Phi chỉ có một mong muốn duy nhất đó chính là về nhà đánh vào cái mông của Lâm Tiếu.
Anh nghiến răng nói: "Lâm Tiếu, em chết chắc rồi."
Thẩm Vân cũng không nhịn được nữa, ở bên cạnh anh cười lớn: "Vậy là Tiếu Tiếu nói thật rồi."
Có Lữ Tú Anh ở đây, Lâm Dược Phi đương nhiên không thể đánh vào mông của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn anh: "Con tự làm ra chuyện này mà lại không cho Tiếu Tiếu đi kể với người khác."
Lâm Dược Phi không chỉ không đánh vào mông của em gái được mà anh còn bị ép chơi đất sét với em gái.
Bởi vì "trải nghiệm thời thơ ấu" của Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu nghĩ anh đã có "một chút kỹ năng" nên cô vội vàng kêu anh đi rửa tay sau đó cầm đất sét đưa cho anh, muốn xem anh thể hiện một chút tài nghệ.
Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Tiếu và ánh mắt uy hiếp của Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi đành phải tham gia trò chơi gia đình này.
Anh vo đất sét thành từng cục nhỏ và đặt nó trong khuôn nhựa ở trong hộp đất sét để tạo hình.
Khuôn đất sét có rất nhiều kiểu dáng, còn có một cái máy "cắt mì sợi". Bỏ đất sét được ép dài vào, xoay vài cái là có ngay "sợi mì".
Lâm Dược Phi lấy tay gạt đi những phần đất sét thừa ở xung quanh khuôn, sau đó anh mở khuôn ra, bỏ miếng đất sét đã được tạo hình vào lòng bàn tay của mình.
Lâm Dược Phi đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn để chơi đất sét với Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu vẫn không hài lòng: "Anh, tại sao anh đều dùng khuôn để tạo ra hình dạng cho đất sét vậy?"
Sau khi Lâm Tiếu được tặng đất sét, cô đã thử dùng khuôn một lần nhưng sau lần đó liền không dùng đến nữa.
Cô không thích khuôn cho sẵn, cô thích tự nặn ra các hình dạng khác nhau với đầy màu sắc khác nhau. Những thứ được nặn không chỉ là những món đồ đã từng thấy qua mà còn có thể là những thứ tưởng tượng ví dụ như là một con gà sáu chân.
Đầu tiên là nặn ra một con gà sáu chân sau đó nặn ra một cái nồi lớn.
Lâm Tiếu vừa nặn đất sét vừa lẩm bẩm: "Một cái đùi gà dành cho mẹ, một cái dành cho mình."
"Cho anh một cái, cho mình một cái."
"Cho Tiểu Hoàng một cái đùi gà, cũng cho mình một cái."