Lâm Dược Phi búng một cái vào trán Lâm Tiếu: "Em biết cách không để mình chịu thiệt quá nhỉ."
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói vậy lập tức không nặn đất sét nữa, bà định đi ra ngoài mua đùi gà cho cô.
"Con muốn mua đùi gà kho trong nhà ăn hay là mua đùi gà sống đem về nhà làm?" Lữ Tú Anh trưng cầu ý kiến của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không chút do dự nói: "Mua đùi gà sống về để mẹ làm ạ."
"Được." Lữ Tú Anh đồng ý nhưng bà có chút khó hiểu: "Không phải trước kia con thích ăn đùi gà kho ở nhà ăn nhất sao?"
Lâm Tiếu: "Mùi vị của đùi gà ở nhà ăn thay đổi rồi nên bây giờ con ăn không còn thấy ngon nữa."
Lữ Tú Anh: "Cũng đúng, đùi gà ở nhà ăn lúc trước vừa lớn vừa nhiều thịt, bây giờ thì lại nhỏ xíu, hương vị hình như cũng thay đổi, có khi nào đã đổi đầu bếp rồi không nhỉ?"
Lâm Dược Phi: "Vì lợi nhuận của nhà máy càng ngày càng giảm nên họ bắt đầu cắt giảm chi phí từ nhà ăn trước."
Lữ Tú Anh không tin: "Lợi nhuận của nhà máy bị giảm ở chỗ nào?"
Lâm Dược Phi lười tranh luận với Lữ Tú Anh, anh nói: "Mẹ, mẹ cứ đợi đến sau này đi sẽ biết."
Kiếp trước, Lâm Dược Phi đã trải qua chuyện này một lần, nhà máy dệt quốc doanh bị các doanh nghiệp tư nhân ở phía Nam tranh giành thị trường, dây chuyền sản xuất và nhà xưởng lần lượt đóng cửa.
Bây giờ sẽ bắt đầu cắt giảm phúc lợi của nhân viên, hậu cần, nhà ăn dần dần sẽ tới lúc không còn khả năng trả tiền lương cho nhân viên được nữa.
Lâm Dược Phi nói: "Đùi gà kho ở nhà ăn không còn ngon như trước là bởi vì đùi gà nhỏ đi và nước kho thịt cũng bị thay đổi."
"Không dám dùng quá nhiều gia vị cũng không dám dùng quá nhiều gas nên thời gian kho thịt bị rút ngắn."
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: "Con thì biết cái gì? Lâu lắm rồi con chưa dùng bữa ở nhà ăn đấy." Trừ bữa sáng ra, Lâm Dược Phi rất ít khi ăn cơm ở nhà.
Lữ Tú Anh không rảnh tranh cãi đúng sai với Lâm Dược Phi, bà vội vã đi ra ngoài mua đùi gà cho Lâm Tiếu. Bà trả giá với ông chủ bán đồ ăn ở chợ: "Lấy cho tôi một miếng gan gà, chó con trong nhà tôi muốn ăn."
Buổi tối, Lâm Tiếu ăn đùi gà kho do mẹ mình làm.
Cô cẩn thận bỏ đất sét vào trong hộp tránh cho đất sét sẽ bị gió thổi khô.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu ngồi ở trên giường lật hai trang tài liệu bài học mà thầy đã phát cho cô trong giờ học Olympic.
Lữ Tú Anh tựa vào đầu giường, đọc cuốn sách "Dòng sông ly biệt" của nhà văn Quỳnh Dao mà Thẩm Vân đã đưa cho bà.
Thẩm Vân không chỉ tặng quà cho Lâm Tiếu mà còn tặng cho Lữ Tú Anh. Lữ Tú Anh ban đầu không muốn nhận, việc giúp đỡ Thẩm Vân vốn là việc mà Lâm Dược Phi cần phải làm nhưng Thẩm Vân vẫn tặng sách cho bà.
"Cô ơi, cháu nghĩ cô có thói quen đọc sách nên đã chọn cho cô mấy quyển sách rồi ạ."
Thẩm Vân biết Lữ Tú Anh thường hay đọc sách của Lâm Tiếu, bà đã đọc tất cả các kỳ của tạp chí mà Lâm Tiếu mua về. Mỗi khi Lâm Tiếu đem sách về nhà, bà căn bản sẽ không lãng phí, sau khi Lâm Tiếu đọc xong thì Lữ Tú Anh sẽ đọc lại một lần nữa.
Đọc sách quả thật thú vị hơn so với việc ngồi đan áo len.
Thẩm Vân lựa cho bà nhiều sách như vậy, vừa nhìn đã biết là cô có lòng nên mặc dù Lữ Tú Anh không muốn Thẩm Vân phải tốn tiền nhưng bà cảm thấy mình cũng không nên phụ lòng của Thẩm Vân vì vậy đành phải nhận lấy.
Lữ Tú Anh về nhà, vừa mở ra cuốn sách đầu tiên liền đọc chăm chú.
Những cuốn sách này quả thực không giống như những cuốn sách dành cho thiếu nhi mà Lâm Tiếu đọc, đối với Lữ Tú Anh, những cuốn sách này hấp dẫn hơn nhiều.
Lữ Tú Anh đọc sách một hồi, bà ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ tối liền vội vàng kêu Lâm Tiếu đi ngủ: "Đừng đọc nữa con, mau đi ngủ đi."
Lâm Tiếu lắc đầu không chịu: "Mẹ, chờ con một chút, để con đọc nốt nửa trang cuối đã."
Lữ Tú Anh hỏi: "Đây là bài tập về nhà của lớp Olympic Toán học sao? Sao con không tranh thủ làm từ sớm?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải là bài tập, nhưng Chu Tuệ Mẫn nhất định sẽ đọc trước ở nhà, con cũng phải như vậy, ngày mai con không muốn làm bài chậm hơn cậu ấy."
Lữ Tú Anh lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chu Tuệ Mẫn này liền hỏi: "Đó là bạn mà con mới làm quen ở lớp Olympic Toán học à, con đã kết bạn ở lớp Olympic rồi sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải bạn, bọn con là đối thủ của nhau."
"Kẻ thù không đội trời chung."