Mô hình lớp học Olympic rất khác với các lớp học toán khác ở trường.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thầy Triệu đã giảng bài xong.
Thầy Triệu thường dành phần lớn thời gian để cho học sinh của mình ngồi làm bài tập.
Thầy Triệu ngồi ở trên bục giảng, thỉnh thoảng cầm cốc sứ hình hoa mẫu đơn màu đỏ lên uống một ngụm nước, cúi đầu viết đề bài, chuẩn bị bài học, còn học sinh thì ngồi ở dưới làm bài tập.
Học sinh nào làm xong bài không cần giơ tay, có thể trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bục giảng, đưa bài giải mình đã làm cho thầy Triệu xem.
Thầy Triệu sẽ đánh dấu tích hoặc là sẽ gạch chéo.
Ai làm xong trước có thể đi đến bên cạnh bục giảng nhờ thầy Triệu kiểm tra.
Nếu như làm sai, thầy Triệu sẽ để học sinh trở về tiếp tục suy nghĩ, còn nếu làm đúng, thầy Triệu sẽ thông báo với cả lớp: "Giỏi lắm, ai đó là người đầu tiên giải ra bài thứ nhất."
Sau khi Lâm Tiếu tới lớp Olympic Toán học, rất nhanh đã trở thành "ai đó" được thầy Triệu thường xuyên nhắc tới.
"Giỏi lắm, Lâm Tiếu là người đầu tiên giải ra bài thứ nhất."
"Giỏi lắm, Lâm Tiếu là người thứ hai giải ra bài thứ nhất."
Ngoại trừ học sinh đầu tiên làm đúng ra thì học sinh thứ hai và thứ ba làm đúng cũng sẽ được thầy Triệu tuyên dương trước lớp.
Những học sinh chậm hơn thì không được đãi ngộ như vậy, thầy Triệu chỉ im lặng chấm bài, không nói câu nào hết.
Cách làm này của thầy Triệu vô tình khiến học sinh trong lớp phải cạnh tranh với nhau.
Học sinh tham gia lớp Olympic Toán học đều là những người có thành tích tốt nhất, ít nhất là những học sinh có thành tích môn toán cao nhất ngoại trừ Lâm Tiếu.
Trước khi Lâm Tiếu tới lớp học Olympic Toán học, người làm bài nhanh nhất và lợi hại nhất là một cô bé tên là Chu Tuệ Mẫn.
Trong mười lần thì có tới bảy tám lần cô bé là người đầu tiên làm xong và đưa cho thầy Triệu xem.
Sau khi Chu Tuệ Mẫn chắc chắn về bài làm của mình thì cô bé mới đưa đáp án cho thầy Triệu chấm. Mỗi lần thầy Triệu kiểm tra đáp án của Chu Tuệ Mẫn thì đều thấy đúng hết.
Chu Tuệ Mẫn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong miệng của thầy Triệu.
Cô bé thích nhất là khi đi lên bục giảng và bước xuống bục giảng.
Các bạn học trong lớp Olympic Toán học lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô bé, khẽ nói: "Chu Tuệ Mẫn lại làm xong trước."
"Chu Tuệ Mẫn lại làm đúng."
"Chu Tuệ Mẫn nhanh quá."
Nhưng cũng có vài người không chịu thua cô bé, Chu Tuệ Mẫn đã sớm nhớ rõ mặt của họ, tuy rằng họ không chịu thua nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn thất bại dưới tay cô bé. Mấy bạn học đó vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một hồi, lập tức cúi đầu viết lia lịa, nhưng đây chỉ là khi họ có ý tưởng, còn khi đang bế tắc thì họ chỉ có thể khổ não gãi đầu và cắn móng tay.
Chu Tuệ Mẫn vô cùng hưởng thụ cái cảm giác này.
Cô bé học tại một trường tiểu học bình thường, giáo viên luôn có tiến độ giảng dạy rất chậm, các bài học, bài tập về nhà và những bài kiểm tra đều rất đơn giản.
Chu Tuệ Mẫn luôn đứng hạng nhất trong lớp, các thầy cô giáo đều rất thích cô bé nhưng Chu Tuệ Mẫn vẫn không có cảm giác thành tựu từ việc có được hạng nhất lớp. Cô bé cảm thấy nhàm chán vì quá dễ dàng.
Cho đến khi cô bé được chọn vào lớp Olympic Toán học, cánh cửa của một thế giới mới như mở ra ngay trước mặt cô bé.
Trở thành người đầu tiên trong lớp Olympic Toán học giải ra bài khó, nghe thầy Triệu đọc tên mình lên, các bạn học nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn cô bé đứng ở bên cạnh bục giảng, Chu Tuệ Mẫn không biểu lộ cảm xúc trên mặt nhưng dáng vẻ đi lại của cô bé đã bán đứng tất cả, cô bé ngẩng cao đầu, ưỡn ngực giống như một chú gà trống nhỏ đã thắng trận trở về chỗ ngồi của mình.
Vui quá đi!
Nhưng niềm vui của Chu Tuệ Mẫn đã tan biến sau khi Lâm Tiếu tiến vào lớp Olympic Toán học.
Lâm Tiếu bị mất mấy buổi học nên ngày đầu tiên cô đến lớp tựa như một con cừu non ngơ ngác.