Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 303 - Chương 303.

Chương 303. - Chương 303. -

Lâm Tiếu nghe được tiếng mẹ kêu mình thức dậy, mê man mở mắt ra, cô mới vừa ngủ được có một chút thôi mà.

Lữ Tú Anh cười nói: "Cái gì mà mới vừa ngủ, sắp bảy giờ rồi, con mau dậy đi."

Lâm Tiếu bất ngờ, hai mắt mở to, nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nhưng cô thật sự cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt lại thôi mà.

Lâm Tiếu chui ra khỏi chăn, cả người liền run lên: "Lạnh quá!"

Mẹ đã đặt quần áo của cô ở bên cạnh giường, Lâm Tiếu luống cuống tay chân mặc đồ lót, quần lót, áo len, quần len.

Cổ áo len hơi chật, lúc Lâm Tiếu chui đầu vào liền xảy ra hiện tượng tĩnh điện, khi cô mặc áo len xong, tóc của cô đều bay lên.

Lữ Tú Anh thấy dáng vẻ này của Lâm Tiếu liền bật cười: "Con ra nhà vệ sinh lấy cây lược nhúng một ít nước rồi chải đầu đi."

Lâm Tiếu mở vòi nước, chải đầu, đánh răng, rửa mặt.

"Lạnh quá đi." Lâm Tiếu vừa cau mày vừa rửa mặt, nước lạnh quá đi mất.

Lữ Tú Anh: "Con ráng chịu đựng một chút, vài ngày nữa sẽ có lò sưởi, sau này trong nhà sẽ thoải mái hơn."

Rửa mặt xong xuôi liền đi ăn bữa sáng, món ăn sáng hôm nay không giống như mọi khi, có bánh màn thầu, có trứng gà, còn có đùi gà kho.

Lâm Tiếu húp một ngụm cháo kê làm ấm cổ họng, sau đó dùng tay cầm lên đùi gà kho lên cắn một miếng.

Lâm Dược Phi bước ra khỏi phòng, anh vẫn không quen khi nhìn em gái sáng sớm đã gặm đùi gà.

Lâm Tiếu đã sớm tạo thành thói quen, cô phải ăn bữa sáng cực kỳ đầy đủ và chắc bụng vào mỗi chủ nhật, nếu không đến giờ học Olympic sẽ bị đói rã rời.

Tại sao đến giờ học Olympic lại dễ đói bụng hơn bình thường?

Giờ học Olympic đặc biệt dễ bị đói.

Ăn sáng xong, Lữ Tú Anh lấy xe đạp chở Lâm Tiếu đến phòng học. Trên đường, những cơn gió lạnh và cực kỳ khô khi thổi vào mặt liền cảm giác tất cả lượng nước trên mặt đã bị lấy đi. Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu đang ngồi ở phía sau: "Con lấy khăn quàng cổ che mặt đi."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn dùng khăn quàng che mặt, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ.

Vào trong viện nhỏ của phòng giảng dạy, cây đã gần rụng hết lá.

Lâm Tiếu tung tăng đi qua viện nhỏ, giẫm lên những chiếc lá khô rụng dưới sân vang lên tiếng xào xạc.

Lâm Tiếu nhìn đống lá khô được quét lại một chỗ bên cạnh gốc cây một hồi cũng không động lòng. Bây giờ thân cây khô đến mức không thể nhổ ra tới rễ được.

Ở trước cửa phòng học, Lâm Tiếu đụng phải Chu Tuệ Mẫn ở phía đối diện.

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu một cái, không lên tiếng chào hỏi.

Miệng của Lâm Tiếu vừa mở ra liền lập tức khép lại, vậy thì cô cũng không chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Trong tiết học này, Lâm Tiếu lại là người giành được vị trí thứ nhất nhiều nhất, các bạn học trong lớp Olympic Toán học từ kinh ngạc đã chuyển sang dần quen với chuyện này.

Trong giờ học Olympic, mọi người có thói quen trao đổi về bài khó. Dần dần các bạn học trong lớp ngày càng thích nói chuyện với Lâm Tiếu.

Một người bạn học gọi Lâm Tiếu qua, Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn đang đứng ở kế bên thảo luận với mấy người khác. Ánh mắt của hai người va vào nhau sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Mọi người đang nói về bài tập, Lâm Tiếu biết làm bài này, cô vừa viết đáp án lên giấy vừa giảng giải.

Lâm Tiếu nói rất ngắn gọn.

Chu Tuệ Mẫn đột nhiên cắt ngang: "Tại sao bước này lại làm như vậy?"

Lâm Tiếu: "Tại vì nó chính là như vậy."

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu: "Cậu có thể giải thích một chút làm sao lại ra được bước này hay không?"

Lâm Tiếu gãi đầu: "Sao mà giải thích được đây? Vừa nhìn đã biết chính là như vậy rồi, cái này giống như là một cộng một bằng hai vậy, tớ không biết giải thích như nào hết!"

Lâm Tiếu không biết nên giải thích như thế nào, giống như cô không biết làm sao để giải thích vì sao một cộng một lại bằng hai vậy.

Chu Tuệ Mẫn giậm chân: "Lâm Tiếu, tớ ghét cậu."

Mặc dù Lâm Tiếu không rõ vì sao Châu Tuệ Mẫn lại đột nhiên nói như vậy nhưng cô lập tức đáp trả: "Cậu ghét tớ thì tớ cũng ghét cậu."

Bình Luận (0)
Comment