Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 304 - Chương 304.

Chương 304. - Chương 304. -

Hôm thứ hai Lâm Tiếu vừa vào lớp, Trần Đông Thanh đã chạy qua cười với cô: “Lâm Tiếu, lớp Olympic Toán học các cậu hôm qua phát giáo trình chưa? Cậu có mang theo giúp tớ không?”

Lâm Tiếu gật đầu, lấy giáo trình mới phát hôm qua từ trong cặp ra đưa cho Trần Đông Thanh.

Trần Đông Thanh vội vàng nhận lấy, nâng niu như thứ bảo bối gì, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh bé xíu: “Cảm ơn cậu, hôm nay tớ đem về nhà để cha tớ đi photo, ngày mai trả cậu.”

“Ừm.” Từ khi Lâm Tiếu vào lớp Olympic Toán học, cứ mỗi thứ hai hàng tuần là Trần Đông Thanh đều tìm cô mượn giáo trình, photo xong thì trả lại, Lâm Tiếu đã tập thành thói quen rồi.

Viên Kim Lai cười quái lạ chạy qua, nháy mắt với Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu: “Tớ thấy rồi nhé, Lâm Tiếu cậu cho Trần Đông Thanh thứ gì?”

Lâm Tiếu kỳ lạ nhìn Viên Kim Lai, không hiểu tại sao cậu bé phải làm dáng vẻ lạ lùng như vậy.

Trần Đông Thanh đỏ mặt, lập tức đưa giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu ra trước mặt Viên Kim Lai: “Sao nào, cậu cũng muốn à?”

Viên Kim Lai nhìn thấy đề Olympic Toán học chi chít bên trên thì ngơ ngác, rồi ôm đầu chạy xa tựa như Tôn Ngộ Không bị niệm chú Khẩn cổ nhi.

Cứu mạng, ai mà cần thứ đó chứ.

Học sinh ngoan đều bị điên hả? Trần Đông Thanh vậy mà chủ động mượn bài thi Olympic Toán học của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cười ha ha nhìn Viên Kim Lai hoảng loạn bỏ chạy, Trần Đông Thanh cũng cười theo.

Thật ra không chỉ mỗi Viên Kim Lai nghĩ vậy đâu, trong mắt các bạn khác, hành động hàng tuần đều tìm Lâm Tiếu mượn giáo trình Olympic Toán học của Trần Đông Thanh cũng rất lạ lùng.

Vương Hồng Đậu cảm khái nói: “Lớp phó học tập thật yêu học hành.”

Diệp Văn Nhân gật đầu: “Trần Đông Thanh có thể xem hiểu cũng rất giỏi đó.” Diệp Văn Nhân cũng từng tò mò xem giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu một lần, nhưng cô bé không hiểu câu nào hết.

Sáng hôm sau, lúc Trần Đông Thanh trả giáo trình Olympic Toán học cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Trần Đông Thanh, cậu có thể hiểu đề trong này hả?”

Đột nhiên Trần Đông Thanh lắp bắp: “Có thể, có thể hiểu chút xíu.”

“Vậy cậu đến phòng giảng dạy tham gia thi đi, đến phòng giảng dạy làm một bài thi Olympic Toán học là được, lúc đầu tớ cũng làm một bài, sau đó thì vào học lớp Olympic Toán học luôn.”

Lâm Tiếu chia sẻ trải nghiệm của mình với Trần Đông Thanh: “Lúc đầu tớ thi được 94 điểm, chỉ cần thi trên 94 điểm thì có thể vào lớp Olympic Toán học rồi.”

Lâm Tiếu cảm thấy lớp Olympic Toán học rất thú vị, nếu Trần Đông Thanh cũng thích đề Olympic Toán học, mỗi tuần đều phải tìm cô mượn giáo trình đi photo thì tại sao không trực tiếp đến học luôn?

Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: “Thú vị lắm đó, còn thú vị hơn cậu tự làm đề Olympic Toán học ở nhà nữa.”

Trần Đông Thanh hoảng loạn trốn tránh: “Tớ đi nhà vệ sinh cái.”

Mùa đông năm nay tuyết đầu mùa rơi vô cùng sớm.

Hơi ấm còn chưa tan, tuyết đầu mùa đã rơi rồi.

Sáng sớm Lâm Tiếu thức dậy, cảm thấy đầu mũi của mình bị đông lạnh thành nước đá rồi, vội vùi đầu vào chăn, cố gắng đắp mình kín kẽ.

Bên ngoài gió thổi vù vù, rõ ràng đã đóng hết cửa sổ nhưng gió lạnh vẫn lẻn vào phòng qua khe cửa.

“Hắt xì.” Lâm Tiếu hắt hơi một cái.

Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu dậy: “Mau dậy thôi con, tỉnh rồi mà còn ở trong chăn thì càng nằm càng lạnh đấy.”

Lâm Tiếu quấn chăn, không có dũng cảm ngồi dậy.

Lữ Tú Anh: “Dậy nào, tuyết rơi rồi đường khó đi, phải ra ngoài sớm chút.”

“Tuyết rơi rồi ạ?” Lâm Tiếu vén chăn ra, mang dép bông chạy đến trước cửa sổ, thấy bên ngoài là một vùng trắng xóa, kinh ngạc há hốc: “Quao, tuyết lớn quá.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu chỉ mặc một bộ quần áo giữ nhiệt đứng trước cửa sổ, vội chạy qua túm cô lên giường, cuống cuồng mặc quần áo cho cô: “Con không lạnh à?”

Hôm nay trời lạnh như vậy, mặc quần áo lông thôi không đủ, cả quần áo bông mỏng cũng bỏ qua, Lữ Tú Anh trực tiếp lấy quần áo bông dày mặc cho Lâm Tiếu.

Lại thêm một chiếc áo và quần nhung tăm chắn gió bên ngoài nữa.

Lâm Tiếu mặc quần áo xong thì ấm hơn nhiều, bữa sáng uống một miếng cháo trắng nóng hổi, chợt ấm áp từ đầu đến chân.

Lữ Tú Anh cầm một quả trứng vịt muối chiếu dưới đèn, chọn một bên đầu quả trứng đập ra, quả nhiên là đầu gần lòng đỏ.

Bình Luận (0)
Comment