Lâm Tiếu được đút cho hai viên thuốc trong mơ màng. Cô uống một ngụm nước nuốt thuốc xuống xong, mẹ vẫn không chịu đem ly nước đi: “Uống hết ly nước đi con.”
Lâm Tiếu uống một hơi hết sạch, Lữ Tú Anh thả tay đang đỡ lưng cô ra, Lâm Tiếu lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi.
Tiểu Hoàng không nằm trong ổ của mình nữa mà luôn nằm cạnh giường Lâm Tiếu. Lữ Tú Anh không cho nó lên giường, Tiểu Hoàng cứ gác hai móng vuốt lên giường nhìn Lâm Tiếu mãi.
Lữ Tú Anh để ly và thuốc xuống rồi quay lại xoa đầu Tiểu Hoàng, khen nó: “Tiểu Hoàng của chúng ta lại lập được công lớn rồi. Tao sẽ trông chừng con bé, mày ngủ đi.”
Lữ Tú Anh chỉ vào ổ chó bảo Tiểu Hoàng về ngủ, nhưng Tiểu Hoàng không chịu đi.
Nửa đêm sau, Lữ Tú Anh thấy đèn đầu giường bật cũng không ảnh hưởng giấc ngủ của Lâm Tiếu nên không tắt, dùng một miếng áo gối đắp lên trên. Lữ Tú Anh không dám ngủ sâu, nằm bên giường nhắm mắt dưỡng thần, cứ cách một lúc lại sờ trán Lâm Tiếu.
Độ nóng trên trán Lâm Tiếu mãi không giảm.
Lữ Tú Anh cau chặt mày, mấu chốt là Lâm Tiếu không ra mồ hôi sau khi uống thuốc hạ sốt, không đổ mồ hôi chắc chắn sẽ không hạ sốt.
Đã uống thuốc hạ sốt cũng không thể uống thêm, Lữ Tú Anh đến nhà bếp đun nước. Tiểu Hoàng đã buồn ngủ rồi nhưng vẫn muốn lắc lư đi theo Lữ Tú Anh, bà luôn không cho Tiểu Hoàng vào nhà bếp, nên nó chỉ nằm sấp ở cửa chờ bà.
Bà đun nước nóng xong, cầm ấm nước đi ra khỏi nhà bếp, Tiểu Hoàng lại lập tức đi theo.
Lữ Tú Anh đi ngang qua cửa nhà nhỏ, nghe thấy tiếng ngáy chấn động của Lâm Dược Phi thì cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng theo sát mình: “Mày nhọc lòng chết được.”
Lữ Tú Anh pha một chậu nước ấm, dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau trán cho Lâm Tiếu, kéo cánh tay cô ra khỏi chăn, lau lòng bàn tay, cổ tay và khuỷu tay của cô.
Sau khi lau xong thì nhiệt độ giảm được chút, thế nhưng chưa được bao lâu thì Lữ Tú Anh sờ trán Lâm Tiếu lại nóng lên.
Thật ra Lữ Tú Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, sức khỏe Lâm Tiếu đã không tốt ngay từ khi còn nhỏ nên hay bị bệnh. Tuy hai năm nay đã đỡ hơn lúc nhỏ nhiều, ít bị bệnh hơn, nhưng Lâm Tiếu và anh trai y như nhau, hễ phát sốt thì rất khó thuyên giảm.
Trong mười lần thì có bảy tám lần chỉ dựa vào thuốc hạ sốt thì không có tác dụng.
Đổ nước sôi vào bình thủy, cách một lúc Lữ Tú Anh lại pha một chậu nước ấm, lau trán và lòng bàn tay cho Lâm Tiếu.
Cứ thế đến khi trời sáng, sắp đến thời gian làm ca sáng của bác sĩ ở bệnh viện xưởng dệt bông, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng gọi Lâm Tiếu dậy: “Mẹ đến bệnh viện tìm dì Đỗ, con ngủ tiếp nhé, mở mắt ra không thấy mẹ cũng đừng sợ.”
Lâm Tiếu buồn ngủ gật đầu, thầm nghĩ mẹ đi tìm dì Đỗ làm gì, tại sao còn muốn gọi cô dậy nói với cô.
Lữ Tú Anh lại bưng đến một ly nước ấm to đùng, bảo Lâm Tiếu uống hết.
“Muốn đi vệ sinh không con?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu nằm vào chăn lại, lắc đầu.
Lúc sốt cao thì sẽ như vậy, uống nhiều nước cũng không muốn đi vệ sinh. Lữ Tú Anh để bình thủy vào góc, ra khỏi nhà đi tìm dì Đỗ.
Vừa vào bệnh viện xưởng dệt bông, Lữ Tú Anh giật mình, mới sáng sớm mà bệnh viện đã đông vậy rồi à. Lúc Lữ Tú Anh tìm thấy dì Đỗ thì dì ấy đang bận: “Tú Anh, bà chờ chút nhé.”
Hôm nay đa số người đến bệnh viện đều là khám bệnh cảm sốt, hôm qua đột nhiên tuyết lớn, nhiệt độ giảm, không ít người bị bệnh. Trẻ nhỏ vì nghịch tuyết bị bệnh là nhiều nhất, người lớn cũng không ít.
Lữ Tú Anh chờ bên cạnh, chờ đến khi dì Đỗ bận xong một đợt buổi sáng, nhân lúc ít bệnh nhân, dì ấy hỏi thăm bệnh trạng của Lâm Tiếu xong thì nói: “Là bị cảm lạnh, sáng nay tôi đã khám tận mấy bé bị sốt rồi, đều do nghịch tuyết.”
Lữ Tú Anh hỏi: “Vậy phải truyền dịch hay là chích thuốc?”
Dì Đỗ: “Trực tiếp truyền dịch đi. Thuốc hạ sốt hay lau người cũng không hạ nổi đâu, chích thuốc cũng chưa chắc có tác dụng, đỡ phải chịu khổ vô ích.”
Dì Đỗ kê đơn, sau đó về nhà với Lữ Tú Anh một chuyến. Lữ Tú Anh đạp xe đến, hai người mỗi người một chiếc về nhà Lâm Tiếu, xe của dì Đỗ có treo túi.
Dì Đỗ đến cửa nhà với Lữ Tú Anh, Tiểu Hoàng nghe ở cổng có người ngoài thì chạy ra sủa ngay. Chờ sau khi Lữ Tú Anh đi vào, nó thấy bà xách túi trong tay, lập tức im bặt.
“Tiểu Hoàng cũng lớn đến vậy rồi.” Dì Đỗ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Tiếu đang ngồi trên giường.
Dì Đỗ lại đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Tiếu lần nữa, vẫn là 38,5 độ.
“Hơi cao.”
“Nhưng trẻ nhỏ 38,5 thì không sao.” Dì Đỗ an ủi Lữ Tú Anh: “Nếu người lớn sốt 38,5 độ thì thật sự khó chịu muốn chết luôn ấy.”
“Đã ăn sáng chưa?” Dì Đỗ hỏi.
Lữ Tú Anh vỗ trán một cái: “Trời ơi, phải ăn mới có thể truyền dịch đúng chứ? Xem cái đầu óc này của tôi, tôi quên mất chuyện này.”
Dì Đỗ nói: “Không sao, bà đừng sốt ruột, giờ cho con ăn một miếng, tôi ở đây chờ được mà.”