Lâm Dược Phi nghe động tĩnh vào nhà của dì Đỗ cũng đã dậy, ăn mặc tươm tất ở trong phòng xong thì ra ngoài, đứng ở cửa nhà lớn chào dì Đỗ: “Dì Đỗ, lại làm phiền dì rồi. Trời lạnh thế này còn để dì chạy một chuyến.”
Dì Đỗ thầm nghĩ, Lâm Dược Phi giờ khác thật, lễ phép hơn ngày xưa nhiều.
Lúc trước dì ấy đến nhà khám bệnh cho Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi gặp dì ấy còn không biết nói một chữ. Lúc khám bệnh cho Lâm Dược Phi, cũng là Lữ Tú Anh dạy anh nói một câu thì anh nói theo một câu.
Giờ thái độ Lâm Dược Phi vừa nhiệt tình vừa chân thành: “Dì Đỗ, dì ăn sáng chưa ạ? Tiếu Tiếu ăn sáng, đúng lúc dì cũng ăn chút nhé.”
Dì Đỗ vội nói: “Khỏi khỏi, dì đã ăn rồi.”
Lữ Tú Anh đến nhà bếp nấu mì sợi cho Lâm Tiếu, nấu mì sợi là nhanh nhất, cả nước súp cũng cũng hợp ăn lúc bị sốt.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói, từ nhà bếp thò đầu ra gọi: “Văn Quyên, nấu cho bà một bát nhé, một nồi có ngay đây.”
Đỗ Văn Quyên nói to: “Thật sự không cần nấu cho tôi đâu, nấu cho Tiếu Tiếu được rồi.”
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng chưa ăn sáng, nhưng giờ hiển nhiên không thể một nhà ba người ăn chung rồi để mình dì Đỗ ngồi nhìn được.
Lâm Dược Phi tắm xong thì đã đến giờ phải ra ngoài, lại hàn huyên với dì Đỗ một lát mới đi.
Lâm Dược Phi đi xong, Đỗ Văn Quyên nói: “Con trai bà giờ cũng quá khách sáo rồi.”
Lữ Tú Anh: “Khách sáo với bà còn không phải chuyện nên làm à, từ nhỏ bà đã chích thuốc cho thằng bé bao lần, trị qua bao nhiêu là bệnh.”
Lữ Tú Anh đang bỏ một quả trứng, một cây xúc xích giăm bông cắt thành miếng mỏng để vào nấu chung với mì sợi, cho thêm cọng cải thìa nhỏ, trước khi ra lò còn nhỏ vào hai giọt dầu mè.
Một bát mì sợi thơm phức bưng lên, Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thì ngồi dậy.
Lâm Tiếu muốn đánh răng trước khi ăn, Lữ Tú Anh nói: “Sốt rồi đừng đánh răng, mẹ rót nước cho con súc miệng nhé.”
Lữ Tú Anh bưng một ly nước lại cho Lâm Tiếu, lại bưng một cái chậu, để Lâm Tiếu súc miệng ngay tại giường.
Ăn cơm cũng ăn trên giường. Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu xuống giường, sợ cô lên xuống mặc đồ thay đồ lại bị lạnh, trực tiếp để cô ngồi trên giường ăn, trên người mặc áo bông, chân vẫn đắp chăn.
Lữ Tú Anh tìm một tờ lịch trải lên tấm chăn, bên trên lại đệm thêm một hộp giày sạch, độ cao thế này cũng vừa tầm rồi.
Lâm Tiếu chọn ăn vài miếng xúc xích giăm bông trước rồi mới bắt đầu ăn mì sợi, cuối cùng là ăn sạch trứng, cải thìa và xúc xích trong bát, chỉ còn lại một nhúm mì.
“Mẹ ơi, con không muốn ăn nữa ạ.” Lâm Tiếu nói.
Lâm Tiếu biết lúc bị bệnh có đặc quyền bỏ mứa, quả nhiên Lữ Tú Anh không nói gì đã đồng ý rồi: “Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, con đói thì mẹ có thể nấu bất kỳ lúc nào.”
Lữ Tú Anh giơ tay bưng bát, Lâm Tiếu ôm bát không buông: “Mẹ ơi, con muốn uống hết nước.”
Lữ Tú Anh vội nói: “Được, bị sốt nên uống nhiều nước, uống nhiều canh.”
Lâm Tiếu một hơi uống cạn, Lữ Tú Anh dọn bát, cũng rút hộp giày và tờ lịch trên giường đi, lại bảo Lâm Tiếu súc miệng, lau miệng lau tay cho cô.
Đỗ Văn Quyên an ủi Lữ Tú Anh: “Không sao đâu, truyền dịch xong là khỏe thôi, trẻ nhỏ bị cảm sốt là chuyện rất bình thường.”
Lúc dì Đỗ chích kim cho Lâm Tiếu, Tiểu Hoàng rất căng thẳng, sủa gâu gâu với mũi kim. Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng lại: “Đây là chữa bệnh đấy, dì Đỗ đang chữa bệnh cho Tiếu Tiếu.”
Lữ Tú Anh vuốt lông Tiểu Hoàng, nói với nó hết lần này đến lần khác, Tiểu Hoàng mới không sủa nữa.
Lữ Tú Anh cảm thấy Tiểu Hoàng không hiểu lời mình nói, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, biết dì Đỗ không phải đang hại Lâm Tiếu.
Lúc kim đâm vào, Lâm Tiếu luôn nhắm mắt. Dì Đỗ uốn tay cô thành nắm đấm, mu bàn tay chợt lạnh ngắt, Lâm Tiếu biết là đang bôi cồn I-ốt và cồn Ethanol để khử trùng, garô quấn chặt cổ tay cô, sau đó mu bàn tay đau nhói.
“Xong rồi.” Dì Đỗ nói.
Lâm Tiếu mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy máu đang chảy ngược ở đầu kim, cô sợ đến mức vội vã nhắm tịt mắt lại.
Dì Đỗ cười nói: “Máu chảy ngược là chuyện tốt đó cháu, máu chảy ngược chứng tỏ đâm vào mạch máu rồi, nếu không có máu chảy ngược thì phải đâm lại.”
Lâm Tiếu cũng biết nguyên lý này, nhưng thấy máu thì vẫn sợ. Cô nhắm mắt hỏi dì Đỗ: “Dì Đỗ ơi, máu chảy xong chưa ạ?”
Dì Đỗ nói: “Xong rồi.”
Lâm Tiếu lại mở mắt ra, quả nhiên máu đỏ tươi đã hết rồi, trong ống truyền đang chảy nước thuốc trong suốt, Lâm Tiếu thở phào.
Lữ Tú Anh tiễn dì Đỗ đến cửa: “Tôi không tiễn bà nữa nhé.”
Đỗ Văn Quyên: “Con gái còn đang truyền dịch đấy, bà mau về đi.”
Lữ Tú Anh không khách sáo nữa, vội vã chạy về bên giường Lâm Tiếu, đỡ Lâm Tiếu nằm xuống: “Có thể ngủ không, ngủ được thì ngủ thêm một giấc.”
Lý luận của Lữ Tú Anh là, bị bệnh trừ uống thuốc chích thuốc truyền dịch ra, chắc chắn phải uống nhiều nước, ăn nhiều cơm, ngủ nhiều vào.
Lâm Tiếu lắc đầu, hiện tại cô không hề buồn ngủ: “Mẹ ơi, mẹ xin nghỉ cho con chưa?”
Lữ Tú Anh vỗ trán, bà cũng quên luôn chuyện xin nghỉ.
Lữ Tú Anh vội gọi đến văn phòng cô giáo Từ, hỏi thời khóa biểu hôm nay của Lâm Tiếu: “Hôm nay tiết đầu của lớp con là tiết ngữ văn sao?”
Lâm Tiếu: “Là tiết toán ạ.”
“Vậy chắc cô giáo Từ đang ở văn phòng.” Lữ Tú Anh nhỏ giọng lẩm bẩm. Đúng vào lúc này, điện thoại kết nối, người bắt máy là một giáo viên khác trong văn phòng.
Giáo viên ấy nói với Lữ Tú Anh: “Hôm nay cô giáo Từ cũng bị bệnh xin nghỉ rồi, thầy Lưu dạy toán làm chủ nhiệm tạm thời.”
“Lâm Tiếu xin nghỉ đúng chứ? Tôi ghi lại rồi, chờ thầy Lưu tan tiết tôi sẽ chuyển lời lại.”
Lâm Tiếu nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, Lữ Tú Anh cúp máy xong, Lâm Tiếu lập tức mở to mắt nói: “Cô giáo Từ cũng bị bệnh rồi, cô giáo Từ cũng sẽ bị bệnh sao ạ?”
Lữ Tú Anh cười: “Con nói ngốc nghếch gì vậy, cô giáo Từ là con người, miễn là con người thì sẽ bị bệnh.”
Lâm Tiếu vẫn rất ngạc nhiên: “Nhưng trước giờ cô giáo Từ chưa từng xin nghỉ bệnh.”
“Con và cô giáo Từ cùng bị bệnh rồi.” Ánh mắt Lâm Tiếu lấp lánh, trông còn có sự hưng phấn.
Lữ Tú Anh trừng Lâm Tiếu một cái: “Bị bệnh là chuyện tốt à?”
“Mau khỏe đi, con và cô giáo Từ đều nhanh khỏe lại.”