Sau khi Lữ Tú Anh gọi điện xin nghỉ cho Lâm Tiếu thì gọi điện xin nghỉ cho mình.
Làm việc ở phòng văn thư xin nghỉ phép dễ hơn nhiều so với hồi còn làm ở phân xưởng nhiều. Trước kia khi làm ở phân xưởng, muốn nghỉ phép phải tìm người làm thay, bây giờ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xin nghỉ được rồi.
“Tôi xin nghỉ buổi sáng trước, chiều xem tình hình thế nào, nếu chiều Tiếu Tiếu hết sốt thì tôi sẽ đi làm ngay.”
Đầu dây bên kia lập tức ngắt lời Lữ Tú Anh: “Không cần đâu, phòng văn thư cũng chẳng có việc gì gấp, buổi chiều cô cũng ở nhà đi. Con bị sốt rồi, nấu món gì ngon cho nó ăn.”
Lúc Lữ Tú Anh gọi điện thoại, Tiểu Hoàng cứ lấy chân cào cào vào chân bà.
Lữ Tú Anh tắt điện thoại cúi đầu xuống nhìn, thấy Tiểu Hoàng gặm xích của nó đến.
“Sáng nay còn chưa dắt Tiểu Hoàng đi dạo được nữa.” Lữ Tú Anh vội vàng đưa Tiểu Hoàng ra ngoài dạo ở trước cửa nhà một lát, hai phút sau là dắt Tiểu Hoàng về luôn.
Tiểu Hoàng chưa bao giờ phải trải qua một cuộc dạo chơi ngắn như vậy.
Nó ngồi lì dưới đất không chịu đi, nhìn Lữ Tú Anh với ánh mắt ngơ ngác, Lữ Tú Anh nhất quyết kéo nó về nhà, Tiểu Hoàng về đến nhà thấy ấm ức vô cùng, nó nằm bên cạnh Lâm Tiếu ư ử rên la không dừng.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con không ngủ à?”
Lâm Tiếu mở to đôi mắt: “Con không buồn ngủ.”
Lữ Tú Anh bật tivi lên: “Vậy thì xem TV đi.”
Ăn sáng xong lại được xem TV, Lâm Tiếu rất ít khi được đãi ngộ thế này, nhất là vào kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, thường thì cũng phải đợi đến buổi chiều mẹ mới cho phép cô xem TV. Lúc bị ốm được đãi ngộ thật là tốt.
Lữ Tú Anh đứng bên cạnh TV, giúp Lâm Tiếu ấn nút chuyển kênh, tất cả có mười mấy kênh, rất nhanh đã chuyển hết một lượt.
“Con muốn xem kênh nào?” Sau khi lướt hết một lượt, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu chọn.
Kênh điện ảnh đang chiếu bộ phim nước ngoài The Sound of Music, Lâm Tiếu không chút do dự lựa chọn kênh này.
“Phim à?” Lữ Tú Anh cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiếu xem.
Tiểu Hoàng cũng bị TV thu hút sự chú ý, ngừng rên ư ử phản đối, nằm xuống trước TV chăm chú xem.
Khi trong lọ truyền dịch chỉ còn lại một ít dưới đáy, Lữ Tú Anh liền rút kim ra cho Lâm Tiếu, bà lo mình thao tác không đủ nhanh nhẹn, rút sớm một chút cho chắc. Lữ Tú Anh dùng bông gòn ấn vào vị trí kim tiêm của Lâm Tiếu, ấn vài phút mới thả lỏng tay ra.
“Được rồi.”
Sau khi truyền dịch, nhiệt độ cơ thể của Lâm Tiếu đã giảm từ 38,5 độ xuống 37,5 độ.
Nhiệt độ đã giảm xuống một độ, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều: “Mẹ ơi, con khỏe rồi.”
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Được, chúng ta ổn rồi.”
Lữ Tú Anh thấy tinh thần Lâm Tiếu quả thực khá ổn, thân nhiệt cũng giảm khá nhiều, mặc dù bà biết thuốc chưa thể phát huy tác dụng nhanh như vậy được, hạ sốt là do hiệu quả vật lý vì được truyền cả một bình dung dịch mát lạnh vào trong cơ thể, nhưng chỉ cần hạ sốt được là việc tốt rồi.
Lữ Tú Anh: “Con ở nhà xem TV một mình nhé, mẹ ra ngoài mua gì đó cho con ăn, con muốn ăn gì?”
Lâm Tiếu: “Mứt vỏ hồng với ô mai mận ạ.”
Lữ Tú Anh vừa nghe là biết ngay Lâm Tiếu nhạt mồm nhạt miệng, muốn ăn gì đó chua chua, liền hỏi: “Còn gì nữa không? Muốn ăn thịt không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con không muốn ăn thịt.”
Tiều Hoàng nghe nhắc tới thịt thì lập tức ngẩng đầu lên, vểnh tai nhìn Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh cầm xích lên: “Vừa nãy chưa dắt mày đi được nhiều, đi, chúng ta đi mua đồ.”
Tự nhiên được ra ngoài chơi, Tiểu Hoàng ngoáy đuôi tít mù. Lữ Tú Anh dắt Tiểu Hoàng đi ra tiệm tạp hóa mua mứt vỏ hồng, ô mai mận, còn có sơn trà đóng hộp, đào đóng hộp.
Nhìn thấy mì ăn liền, Lữ Tú Anh lại mua năm gói.
Lâm Tiếu nói không muốn ăn thịt, nhưng Lữ Tú Anh lại thấy sốt không nên chỉ ăn chay, không ăn mặn làm sao đủ chất được.
Bà đi chợ mua cá hố đông lạnh cho Lâm Tiếu, về nhà chiên lên, lớp da quá béo, bà lột lớp da đi rồi cho Lâm Tiếu ăn phần thịt cá trắng bên trong.
Thấy trong chợ có bán cà chua, Lữ Tú Anh nhớ ra Lâm Tiếu nhạt mồm nhạt miệng, lại chọn ba quả cà chua.
Người bán rau nhận lấy cà chua đặt lên cân, động tác chỉnh quả cân rất dứt khoát, cho Lữ Tú Anh xem: “Này, cán cân cao chưa, một đồng mốt.”
Lữ Tú Anh: “Đắt thế?”
Người bán rau nói: “Bây giờ cái gì cũng đắt, giá lên liên tục.”
“Hơn nữa, tuyết rơi mấy tháng nay, rau nhà kính thì lấy đâu ra mà rẻ, cà chua của tôi không đắt đâu.”
Hai năm nay giá tăng cao một cách vô lý, đến bây giờ Lữ Tú Anh vẫn chưa thích ứng được, không biết sau này có thể hạ được không.
Lần đi chợ này, Lữ Tú Anh mua khá nhiều đồ, lại dắt theo Tiểu Hoàng đi dạo một quãng đường dài.
Lữ Tú Anh rút chìa khóa mở cửa, vừa vào phòng thì nhìn thấy Lâm Tiếu đã nằm trên giường ngủ rồi. TV vẫn bật, tiếng cũng khá to, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến giấc ngủ của Lâm Tiếu, cô ngủ khò khò trên giường rất ngon lành.