Xem ra cơn sốt đúng là tiêu hao năng lượng, vì vậy Lữ Tú Anh đi đến tắt TV, rút phích cắm và đóng cửa để Lâm Tiếu ngủ cho ngon.
Bỗng nhiên Lữ Tú Anh không có việc gì để làm, nghĩ một lúc, bà dắt Tiểu Hoàng vào nhà vệ sinh: “Tiểu Hoàng, để tao tắm cho mày.”
Hôm qua vừa mới bật máy sưởi, trước khi bật máy sưởi trong phòng rất lạnh, Lữ Tú Anh sợ Tiểu Hoàng ốm, nửa tháng nay không tắm cho nó rồi, gần như đã chạm tới giới hạn chịu đựng của Lữ Tú Anh.
Tiểu Hoàng nghe thấy hai từ đi tắm, gâu một tiếng chạy ra khỏi nhà tắm, chui xuống gầm bàn ăn không ra ngoài: “Gâu gâu.”
Đương nhiên Tiểu Hoàng không thể không tắm, Lữ Tú Anh đã pha nước ấm vào chậu tắm trước. Sau khi Tiểu Hoàng lớn lên, chậu rửa mặt bình thường không đủ để tắm cho nó, Lữ Tú Anh đã lấy chiếc chậu tắm mà Lâm Tiếu dùng trước kia ra làm thành chậu chuyên để tắm cho Tiểu Hoàng, vừa vặn Lâm Tiếu cũng đã lớn không dùng đến chậu tắm nữa rồi.
Lữ Tú Anh bế thẳng Tiểu Hoàng vào trong chậu tắm.
Mỗi lần tắm đều là một trận đấu tranh quyết liệt, Lữ Tú Anh mới tắm được cho Tiểu Hoàng một nửa thì đã phải hối hận vì không mặc áo mưa, lần sau lúc tắm cho Tiểu Hoàng nhất định phải mặc áo mưa.
“Lúc mày còn nhỏ tắm ngoan lắm mà.” Lữ Tú Anh nhớ lại hổi Tiểu Hoàng còn nhỏ.
Thật ra cũng chẳng phải ngoan, mà là lúc nhỏ Tiểu Hoàng nhát gan. Lúc được đưa về nhà nó vẫn là một chú chó con vừa dứt sữa, bộ lông trên người bị ai đó làm ướt, Tiểu Hoàng sợ đến nỗi không dám cử động, Lữ Tú Anh muốn tắm kiểu gì thì tắm.
Sau đó, ngày tháng tươi đẹp qua đi không trở lại.
Lữ Tú Anh mất bao công sức, cuối cùng cũng tắm xong cho Tiểu Hoàng, cuốn Tiểu Hoàng trong chiếc khăn tắm cũ mà Lâm Tiếu đã sử dụng rồi ôm nó đến gần máy sưởi.
“Phù.” Lữ Tú Anh thở dài một hơi, đấm đấm lưng, rửa tay, rửa mặt, dọn dẹp nhà vệ sinh, thay quần áo.
Vừa dọn dẹp xong, Lữ Tú Anh liền nghe thấy tiếng Lâm Tiếu tỉnh giấc: “Mẹ, sao TV lại tắt rồi?”
Lữ Tú Anh đi ra, rót cho Lâm Tiếu một cốc nước: “Con ngủ quên, mẹ tắt TV đi đấy.”
Mặt mày Lâm Tiếu ngơ ngác, sao mà cô lại ngủ quên nhỉ?
“Mẹ đi nấu cơm đây, con vẫn muốn xem TV chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Xem ạ! Có TV không xem…”
Lâm Tiếu vội vàng im miệng, cô vừa xuýt chút nữa thì nói ra câu cửa miệng của Viên Kim Lai, có TV không xem là đồ ngốc.
Lữ Tú Anh bật TV lên lại cho Lâm Tiếu, đi vào bếp nấu cơm, đầu tiên bà dùng nồi cao tần nấu cơm, sau đó bật bếp cho dầu vào chiên cá.
Mùi cá chiên nhanh chóng bay ra khỏi bếp.
Lữ Tú Anh đang chiên cá hú, một cái đầu nhỏ từ cửa bếp thò ra: “Mẹ, mẹ đang chiên cá hú phải không?”
“Sao con đã dậy rồi, đã mặc xong quần áo chưa?” Lữ Tú Anh bước nhanh ra cửa bếp, nhìn Lâm Tiếu một lượt từ đầu đến chân. Trên người Lâm Tiếu mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên dưới mặc một chiếc quần mỏng, quần áo đều đã mặc gọn gàng, trong phòng có máy sưởi mặc thế này là đủ ấm rồi.
Đột nhiên, Lữ Tú Anh nhìn thấy chân trong dép bông của Lâm Tiếu chưa đi tất: “Mau đi tất vào đi.”
Lâm Tiếu ngoan ngoãn về phòng đi tất.
Rất nhanh Lữ Tú Anh đã nấu xong cơm trưa, một đĩa cá hú chiên, một đĩa trứng gà xào cà chua, món chính là cơm, còn làm một bát canh trứng rong biển.
Dù sao Lâm Tiếu cũng dậy rồi, vừa lúc có thể ngồi lên bàn ăn cơm.
Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu gỡ cá, gỡ từng miếng thịt cá trắng mềm không xương ra, đặt lên bên cạnh đĩa.
“Lúc nào ăn con nhớ cẩn thận nhé, nhỡ đâu có cái xương nào lẫn sâu bên trong chưa gỡ, bị sót.”
Lâm Tiếu dùng thìa của mình, múc từng thìa trứng gà xào cà chua dưới lên cơm. Trứng gà xào cà chua ăn với cơm là ngon nhất.
Lâm Tiếu cứ xúc một thìa đầy trứng gà, một thìa xúc đầy cà chua, một thìa xúc đầy nước canh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu đang làm việc này với vẻ mặt rất nghiêm túc, nếu cà chua bị dính vào thìa xúc trứng và trứng bị dính vào thìa xúc cà chua, Lâm Tiếu sẽ nghiêng thìa và đổ lại vào đĩa để xúc đầy lại.
Cứ từng thìa một xúc đầy như thế xong, Lâm Tiếu lại trộn đều tất cả cơm, trứng gà, cà chua vào với nhau.
Lữ Tú Anh: “...”
Bà thấy thật khó hiểu.
Lữ Tú Anh phải cố gắng kìm lại lời muốn nói, nhìn đi chỗ khác.
Ăn xong cơm trưa, Lữ Tú Anh hỏi: “Con muốn ăn đào đóng hộp hay sơn tra đóng hộp?”
Lâm Tiếu: “Sơn tra đóng hộp ạ.”
Lâm Tú Anh lấy bát, xúc mấy quả sơn tra, lại đổ thêm nửa bát nước trong hộp ra, bảo Lâm Tiếu dùng thìa múc ăn.
“Ăn đồ hộp là khỏi bệnh.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu gật đầu, rất tin tưởng câu nói này.
Nhưng sau khi ngủ trưa dậy, Lâm Tiếu thấy chóng mặt, chủ động nhờ mẹ đo nhiệt độ cho mình.
Lữ Tú Anh ra chỗ sáng xem nhiệt kế, cau mày: “38 độ.”
Thân nhiệt lại tăng tiếp rồi.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Lữ Tú Anh, buổi sáng sau khi truyền nước xong, chiều và nửa đêm rất dễ sốt lại.