Lữ Tú Anh gọi điện cho Đỗ Văn Quyên: “Giờ phải làm thế nào?”
Đỗ Văn Quyên nói: “Vậy cũng chả còn cách nào khác, buổi sáng vừa truyền dịch xong, không được uống thuốc nữa. Bà đo thân nhiệt thường xuyên và lau người cho con bé bằng nước ấm. Nếu nó không quá ba mươi tám độ năm và Tiếu Tiếu vẫn tỉnh táo thì không sao.”
Lữ Tú Anh làm theo lời của dì Đỗ, lạch bạch ngồi trên ghế sô pha. Tiểu Hoàng vừa tắm xong được phép lên ghế sofa, Lâm Tiếu chốc chốc lại vuốt đuôi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thu đuôi lại, ngửa bụng ra cho Lâm Tiếu sờ.
“Mẹ, bị ốm chán thật đấy.”
Lữ Tú Anh: “Vì mẹ không cho con xem TV à?”
Lâm Tiếu bị mẹ nói trúng, cười ngại ngùng.
Lữ Tú Anh: “Bị ốm nằm ở nhà cũng không thể chỉ xem mỗi TV, con có thể đọc sách một lúc mà.”
Lâm Tiếu sít đến bên mẹ: “Mẹ, con muốn đọc sách chị Tiểu Vân tặng mẹ, được không ạ?”
Lâm Tiếu tò mò với cuốn sách chị Tiểu Vân tặng mẹ lâu lắm rồi.
Mẹ đọc rất say mê, hơn nữa những loại đó là sách dành cho người lớn.
Đối với Lâm Tiếu hấp dẫn hơn sách dành cho trẻ em rất nhiều.
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, sau đó chọn một cuốn Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu mở sách ra, dở hai trang, đã mê mẩn rồi.
“Reng reng.” Điện thoại trong nhà kêu lên, Lâm Tiếu cũng không thèm chạy ra bên cạnh điện thoại ngay. Lữ Tú Anh nhận điện thoại: “Alo, là Đông Đông à?”
“Tiếu Tiếu, Đông Đông tìm con này.” Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu ra.
Trong tay Lâm Tiếu cầm sách, ánh mắt vẫn dính vào sách, bước từng bước đến bên điện thoại: “Alo.”
Tiếng của Trần Đông Thanh trong điện thoại vọng ra nghe càng non nớt: “Lâm Tiếu, tớ nghe thầy Lưu nói cậu bị ốm, cậu đã khỏe chưa?”
Ánh mắt của Lâm Tiếu vẫn không rời khỏi sách: “Ờ, tớ khỏe hơn rồi.”
Trần Đông Thanh: “Lâm Tiếu, cậu có biết hôm nay thầy giao bài tập gì không? Tớ đọc bài tập cho cậu nghe nhé, cậu có thể tự làm bài ở nhà.”
Đổi lại nếu là Trần Đông Thanh, nếu cậu bé bị ốm không thể đi học, chắc chắn sẽ không muốn bỏ lại bài tập về nhà.
Những lời của Trần Đông Thanh cuối cùng cũng chuyển hướng sự chú ý của Lâm Tiếu từ Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn sang, Lâm Tiếu hét vào điện thoại: “Tớ không muốn biết.” Cô đang nghỉ ốm ở nhà, tại sao cô còn cần phải biết về bài tập về nhà?
Tiếng của Trần Đông Thanh có chút ngạc nhiên: “Hả, cậu không muốn biết sao? Thôi được rồi.”
Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu, trong lớp ngoài cô ra thì còn ba bạn nữa cũng bị ốm. Hai bạn giống Lâm Tiếu không đến lớp ngay từ đầu, còn một bạn thì đến buổi trưa thầy Lưu phát hiện ra bị sốt, bảo phụ huynh đến đón về.
Lâm Tiếu vội vàng hỏi: “Có Viên Kim Lai không? Viên Kim Lai có ốm không?”
Trần Đông Thanh: “Không có, Viên Kim Lai vẫn khỏe.”
Lâm Tiếu bĩu môi, cô và Viên Kim Lai chơi ném tuyết, rõ ràng là cô thắng rồi.
Rõ ràng là cô ném thêm tuyết vào Viên Kim Lai, nhét thêm tuyết vào cổ Viên Kim Lai.
Sao cô bị sốt rồi, còn Viên Kim Lai lại không bị sao cả chứ?
Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy Lâm Tiếu ủ rũ nằm trên giường: “Chẹp chẹp chẹp chẹp, không phải truyền dịch rồi sao, sao vẫn như gà mắc dịch vậy?”
Lâm Tiếu tức giận nhìn anh trai, cô ốm khó chịu như thế rồi mà anh còn gọi cô là gà mắc dịch.
“Bây giờ bao nhiêu độ?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lữ Tú Anh: “Truyền dịch xong thì hạ xuống 37,5 độ rồi, ngủ trưa dậy lại sốt lại, cứ 38 độ với 38,5 độ mãi không giảm.”
“Truyền dịch xong tinh thần vẫn ổn, buổi chiều bị sốt lại cho đọc sách, tinh thần cũng rất tốt.”
Lữ Tú Anh lo mắt của Lâm Tiểu sẽ mỏi, ăn cơm tối xong không cho Lâm Tiếu đọc nữa.
“Được đọc sách, xem TV là tỉnh táo ngay, không được đọc sách, xem TV là ủ rũ.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi cười lớn: “Vậy thì cứ cho nó xem đi.”
Lữ Tú Anh: “Cả ngày nay em nó xem nhiều rồi, bị sốt vốn dĩ mắt sẽ khô, mẹ không thể mở cho con bé xem được.”
“Cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi, ốm phải đi ngủ sớm.”
Lâm Dược Phi cũng mua cho Lâm Tiếu đào đóng hộp, Lữ Tú Anh trông thấy thì nói: “Con mua làm cái gì, kiểu gì mà mẹ chẳng mua.”
Lâm Dược Phi đáp: “Không sao đâu mẹ, đồ hộp hạn sử dụng dài, cứ để đấy ăn dần.”
Lâm Tiếu nằm trên giường, ốm yếu khó chịu, lẩm bẩm nói: “Em đã ăn đồ hộp rồi, sao vẫn chưa khỏi nhỉ?”
Lâm Dược Phi nói bừa: “Phải ăn ba ngày liên tiếp.”
Lâm Tiếu ồ lên một tiếng: “Vậy thì em sẽ ăn tiếp hai ngày nữa.” Cô cũng nghĩ như thế, chắc chắn là vì cô ăn chưa đủ đồ hộp.
Lâm Dược Phi ngẩn người khi thấy em gái lại tin điều đó: “Mẹ, liệu có phải Tiếu Tiếu bị sốt đến ngu người rồi không?”
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi một cái: “Có bị sốt ngu người đi nữa thì cũng vẫn thông minh hơn con.”