Ngày đầu tiên, Lữ Tú Anh và dì Đỗ đã bàn bạc, thay đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều.
Sáng sớm sau khi Lâm Tiếu thức dậy, trong ngày thân nhiệt thấp nhất chỉ có hơn 37 độ, buổi sáng thường thì cũng không sốt cao, ăn xong cơm trưa thân nhiệt lại tăng cao lên.
Sau khi đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều, vừa lúc truyền dịch để hạ sốt, như vậy buổi chiều Lâm Tiếu cũng không phải chịu cơn sốt hành hạ nữa.
Sau đó đến tối, nửa đêm Lâm Tiếu sốt một trận, đến nửa đêm về sáng thì hạ sốt.
Mấy ngày liên tiếp, cơn sốt của Lâm Tiếu cứ lặp đi lặp lại, hạ sốt rồi lại sốt, sốt rồi lại hạ. Sau khi đổi thời gian truyền dịch thành buổi chiều, thời gian sốt cao ngắn lại, chỉ có nửa đầu ban đêm sẽ sốt cao một lúc.
Ba ngày đầu chỉ sốt, sau đó có triệu chứng đau họng và chảy nước mũi, ngày nào cũng phải dùng cả cuộn giấy vệ sinh to lau nước mũi.
Dưới mũi của Lâm Tiếu bị đỏ ửng hết lên, vừa chạm vào giấy vệ sinh là đau.
Lữ Tú Anh: “Con nhẹ nhàng thôi, đừng làm mạnh thế, có biết thế nào là nhẹ nhàng không?”
Trước tiên dì Đỗ kê cho Lâm Tiếu ba ngày truyền dịch, nhưng thấy cô chưa khỏi nên lại kê thêm hai ngày nữa. Nhìn thấy Lâm Tiếu chảy nước mũi và đau họng, dì Đỗ nói: “Các triệu chứng xuất hiện là điều tốt, chứng tỏ sắp khỏi rồi.”
Lâm Tiếu ăn đồ hộp hàng ngày, hy vọng rằng bệnh của mình sẽ sớm khỏi.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng gọi điện đến nhà Lâm Tiếu, hỏi cô bao giờ đi học được, giọng Lâm Tiếu khàn đặc nói: “Tớ cũng không biết, phải đợi tớ khỏi ốm mới đi học được.”
Lâm Tiếu cũng rất muốn đi học, ngày nào cũng ở trong nhà chán chết.
Tiết Toán Olympic hôm chủ nhật vì bị ốm nên Lâm Tiếu cũng bỏ lỡ.
Lâm Tiếu xin mẹ đưa mình đi học Toán Olympic liền bị Lữ Tú Anh phũ phàng từ chối: “Con đang sốt đấy, đi thế nào được.”
Sáng sớm thân nhiệt của Lâm Tiếu là 36,5 độ, thân nhiệt hoàn toàn bình thường, cô lập tức nói: “Con không sốt.”
Lữ Tú Anh: “Sáng không sốt, chiều sẽ lại sốt lại thôi, không phải là ngày nào cũng thế đấy thôi.”
Lâm Tiếu: “Tiết Toán Olympic học vào buổi sáng mà mẹ.”
Lữ Tú Anh: “Không được, đợi con khỏi hẳn mới đi được.”
Lâm Tiếu nói với giọng khàn đặc: “Con khỏi rồi mà.”
Lữ Tú Anh: “Lúc nào mà cả ngày không sốt thì mới tính là khỏi.”
Nhưng Lâm Tiếu quả thực đã khá lên nhiều, mấy hôm trước buổi sáng cũng phải sốt nhẹ, bây giờ buổi sáng thân nhiệt hoàn toàn bình thường, buổi tối có sốt lại cũng không cao nữa, đều dưới 38 độ.
Bước chuyển biến lớn nhất là vào ngày chủ nhật, buổi sáng Lâm Tiếu không đi học Toán Olympic, chiều không sốt lúc nào, tối cũng không sốt.
Sáng sớm ngày đầu tiên khi Lâm Tiếu khỏi ốm, mở mắt ra câu đầu tiên là hỏi: “Mẹ, đêm qua con có sốt không?”
Lữ Tú Anh vui mừng trả lời: “Không sốt.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Thế thì hôm qua chẳng phải là ngày mà cả ngày không sốt sao?”
Lữ Tú Anh: “Đúng rồi!” Đây không phải là một điều tốt sao? Tại sao Lâm Tiếu có vẻ không vui?
Lâm Tiếu cong môi: “Vậy thì đáng lẽ ra con có thể đến lớp Toán Olympic.”
Lữ Tú Anh vội vàng đáp: “Hôm qua con không sốt cũng không thể đi học Toán Olympic được, con còn chưa khỏi cảm mà, con đi học sẽ lây cho các bạn khác ở lớp Toán Olympic.”
“Hơn nữa con ốm mấy ngày trời, cơ thể rất yếu, lúc này cần chịu khó nghỉ ngơi, cơ thể hồi phục sức khỏe mới có thể đi học được.”
Lữ Tú Anh phải giảng giải một lúc lâu, mãi mới dỗ dành được Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh nói: “Tuần sau đi học, con có thể tìm thầy giáo hỏi về bài giảng và đề bài lần trước để tự học.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói vậy thì cũng đã vui lên, tuần sau cô đến lớp Toán Olympic sẽ nhận được số câu hỏi gấp đôi.
Nghĩ thấy như vậy cũng rất hay, tự dưng có hai đề bài của hai tuần một lúc.
Lữ Tú Anh lại ép Lâm Tiếu ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.
Thứ hai, Lâm Tiếu đến trường, cầm theo giấy xin nghỉ học mà Lữ Tú Anh viết để xin nghỉ học tiết thể dục và tập thể dục giữa giờ.
Lâm Tiếu vừa bước vào lớp đã được tất cả các bạn trong lớp quan tâm: “Lâm Tiếu, cậu đi học được rồi à?”
“Lâm Tiếu, cuối cùng thì cậu cũng đã tới.”
Trong lớp có bốn bạn ốm thì Lâm Tiếu bị ốm lâu nhất, là người cuối cùng đi học lại.
Diệp Văn Nhân trông thấy Lâm Tiếu vào phòng học thì lập tức chạy đến bên cạnh chỗ Lâm Tiếu ngồi, kể cho Lâm Tiếu nghe những việc xảy ra trong lớp mấy hôm cô nghỉ học: “Cô giáo Từ cũng ốm mấy ngày liền, hôm qua mới đến lớp.”
Vương Hồng Đậu lúc này từ cửa lớp đi vào, nhìn thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy về phía cô hét lên: “Lâm Tiếu, cậu đã trở lại!”
Trong giờ đọc sách buổi sáng, Lâm Tiếu trông thấy cô giáo Từ.
Đúng là cô giáo Từ vừa ốm dậy thật, cô giáo Từ trông phờ phạc quá.
Chỉ trong vài ngày, gương mặt của cô giáo Từ đã gầy đi nhiều, phần phờ phạc nhất chính là đôi môi của cô ấy: “Môi của cô giáo Từ tái quá.”
Giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu lo lắng nói.
Đường Kiều đứng bên cạnh đáp lời: “Vì cô giáo Từ không đánh son.”