Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Ngày trước cô giáo Từ đánh son à?”
Trong khái niệm của Lâm Tiếu, chỉ có loại màu đỏ thẫm, đỏ chói mới gọi là son, cô chưa bao giờ thấy màu đó trên môi của cô Từ.
Giọng Đường Kiều khẳng định chắc nịch: “Đúng mà, trước đây cô giáo Từ đều kẻ lông mày, đánh son.”
Mặc dù là trang điểm nhẹ, nhưng Đường Kiều đã học khiêu vũ, tập luyện các bước làm người mẫu, cô bé nhìn thấy rất nhiều người xung quanh mình trang điểm, bản thân cô bé cũng đã trang điểm rất nhiều lần, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
“Thế à, vậy thì tại sao bây giờ cô giáo Từ không trang điểm chứ?” Lâm Tiếu gãi gãi đầu, là vì cô giáo Từ chưa khỏi hẳn sao, ốm thì không thể trang điểm?
Đường Kiều lắc đầu, cô bé cũng không biết.
“Cô giáo Từ trang điểm trông càng xinh.” Đường Kiều nói.
Lâm Tiếu phản bác: “Không, tớ thấy cô giáo Từ trang điểm hay không vẫn xinh như thế.”
Cô giáo Từ không trang điểm thì vẫn là cô giáo Từ mà, Lâm Tiếu không thấy có gì khác biệt.
Sau khi Lâm Tiếu khỏi ốm, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi xem cụ thể hôm nào rảnh thì về nhà sớm, thu xếp ăn với nhà một bữa lẩu.
Lữ Tú Anh hầm xương trước, ninh trên lửa nhỏ trong hơn một tiếng, sau đó lấy nước hầm xương làm nước lẩu, chuẩn bị thịt bò thái mỏng, cải thảo, củ cải trắng, khoai tây thái lát.
Khi Lữ Tú Anh chuẩn bị thức ăn cũng đã sắp xếp nhiệm vụ cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu ngồi cạnh bàn ăn, ôm lấy một chiếc bát tô, trong bát đựng một nửa bát dầu mè, Lữ Tú Anh thêm hai thìa muối, bảo Lâm Tiếu quấy cho tan.
Lâm Tiếu rất có kinh nghiệm trong việc hòa dầu mè, rót nước phải rót ít một và nhiều lần, cô bê một siêu nước lạnh rót nước vào bát từng chút một, dùng đũa khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.
Sau khi mè đã đủ đặc, Lâm Tiếu chia đều thành ba bát.
Cô bưng chiếc bát nhỏ của mình, xin mẹ: “Mẹ ơi, con muốn thêm rau mùi và một ít tỏi.”
Lữ Tú Anh cho thêm gia vị vào bát nhỏ của Lâm Tiếu. Đúng lúc này Lâm Dược Phi vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm: “Thơm quá!”
Lâm Dược Phi đã thêm rất nhiều gia vị như rau mùi, tỏi băm nhỏ, hành lá xắt nhỏ, hoa hẹ và đậu phụ lên men.
Lâm Tiếu nhìn bát của anh trai đầy chê bai, nhiều gia vị như thế trộn lẫn với nhau, chắc chắn sẽ lẫn lộn mùi.
Lâm Tiếu ôm lấy bát của mình, tin chắc nước chấm của mình là ngon nhất.
Sườn hầm từ từ nhỏ lửa nên rời cả xương, thịt bò thái miếng rất ngon, củ cải trắng nhiều nước, cải thảo đậm đà vị nước hầm xương.
Lâm Tiếu sợ bỏng, trước mặt cô đặt một cái đĩa, Lữ Tú Anh dùng muôi thủng vớt rau ra đĩa cho nguội, sau đó Lâm Tiếu chấm chúng vào dầu mè để ăn.
Lâm Tiếu vui vẻ ăn một lúc, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn: “Mẹ, tại sao không có thịt dê?”
Lâm Tiếu nhìn nồi lẩu nhỏ đang sôi sùng sục, bèn nghĩ chẳng phải là mình đang ăn Lẩu Mông Cổ đó sao? Sao lại không có thịt dê?
Lữ Tú Anh: “Con ăn thịt dê sẽ bị nhiệt.”
Lâm Tiếu ngẩn người: “Ăn một bữa sẽ không bị nhiệt đâu ạ.”
Năm ngoái cô ăn cả chục bữa mới bị nhiệt.
Nhưng Lữ Tú Anh vẫn cương quyết: “Con vừa mới ốm dậy, cơ thể còn yếu, không thể ăn đồ ăn có tính nhiệt.”
Nói xong câu này, Lữ Tú Anh chuyển chủ đề và tiếp tục trò chuyện với Lâm Dược Phi về việc thay đổi địa chỉ của công ty: “Con đã chạy xong thủ tục rồi à?”
Dạo gần đây Lâm Dược Phi bận việc này, công ty của anh đã thành lập trước đó, nhưng thực sự vẫn chưa có địa chỉ văn phòng. Nhận công trình nhỏ không cần địa chỉ văn phòng, công nhân xây dựng làm việc ở đâu cũng có thể dựng lán công trình để ngủ. Ngày nào Lâm Dược Phi và Trương Sủng cũng đến công trường và hoàn thành mọi công việc liên quan đến giấy tờ trong lều.
Khi Lâm Dược Phi đăng ký công ty, là anh dựa vào địa chỉ văn phòng của người khác.
Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, gần đây Lâm Dược Phi đã thuê một cửa hàng nhỏ và chuyển địa chỉ ra khỏi công ty người khác.
Anh cũng chỉ đơn giản là thu dọn cửa hàng, dù sao cũng đã thuê rồi, chắc chắn phải dùng để làm việc.
Trước đây, đã rất nhiều lần Lâm Tiếu hỏi công ty anh trai ở đâu, nhưng mãi mà vẫn không nhìn thấy, không được đến công ty anh trai, công trường cũng chỉ một thời gian là lại đổi sang chỗ khác.
Cuối cùng công ty của anh trai cũng đã chịu “bám rễ” rồi, Lâm Tiếu lập tức nói: “Anh, em muốn đi xem.”
Lâm Dược Phi nhíu mày: “Có cái gì hay mà xem.”
Lâm Tiếu nài nỉ: “Anh, anh đưa em đi xem đi mà.”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Tan làm xem thì có ảnh hưởng gì đến công việc của các con không?” Lữ Tú Anh cũng muốn đi xem.
“Được, thế thì đi xem.” Lâm Dược Phi đồng ý.
Nhưng anh phải tiêm một mũi dự phòng cho Lâm Tiếu: “Chỉ là lấy chỗ cho công ty có địa chỉ, rất nhỏ, không có gì hay ho đâu.”
Mặc dù vậy, nhưng khi Lâm Tiếu thực sự nhìn thấy “công ty” của anh trai mình, cô vẫn thất thần.
“Còn nhỏ hơn cả nhà mình.”
Lâm Tiếu rất thất vọng, nó không giống như công ty mà cô tưởng tượng chút nào.
Một căn nhà nho nhỏ, trên một con phố hẻo lánh, căn phòng ngủ còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của mẹ con Lâm Tiếu, thậm chí không có cửa sổ, căn phòng tối om khi không bật đèn.
Bên trái công ty của anh là một tiệm mì nhỏ, bên phải là tiệm tạp hóa bán thuốc lá, rượu và nước giải khát.
Hóa ra công ty của anh là như thế này.
Lâm Tiếu kiễng chân vỗ vỗ vai anh trai: “Anh trai, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này kiếm tiền nuôi anh.”