Lữ Tú Anh cười lớn.
Lâm Dược Phi đưa tay ra vòng tay giữ đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu bị anh trai vây tròn xung quanh.
“Anh!” Lâm Tiếu ngồi xổm xuống muốn thoát khỏi móng vuốt của anh trai, nhưng cơ thể tụt xuống thì bàn tay to của Lâm Dược Phi cũng đè chặt xuống, thành ra Lâm Tiếu phải chuyển sang tư thế nửa ngồi xổm và xoay người.
“Mẹ mẹ mẹ mẹ!” Lâm Tiếu lớn tiếng gọi mẹ cầu cứu.
“Đến một cánh tay của anh còn chả đánh được, còn đòi nuôi anh?” Lâm Dược Phi thả lỏng tay, tiện tay gõ vào đầu Lâm Tiếu một cái.
Lâm Tiếu tức tối: “Đợi bao giờ em lớn em sẽ đánh được anh.”
Lâm Dược Phi phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Muốn xem thực lực của một công ty thì không chỉ nhìn vào phần cứng mà còn phải nhìn vào phần mềm.”
Lâm Tiếu không hiểu: “Cái gì gọi là phần cứng, cái gì gọi là phần mềm?”
Lâm Dược Phi: “Ví dụ như sự rộng rãi và trang trí cao cấp của một văn phòng, những thứ này đều là phần cứng. Phần mềm nói lên trình độ công nhân và khả năng nhận dự án.”
Lâm Dược Phi lấy trường học ra làm ví dụ cho Lâm Tiếu: “Ví dụ như phần cứng của một trường học chính là có tòa giảng đường đẹp không, phòng học có rộng rãi không, bàn ghế có mới tinh không, phần mềm chính là trình độ giảng dạy của đội ngũ giáo viên trong trường thế nào, các học sinh trong trường có tuân thủ kỷ luật không, có ham học không.”
“Phần mềm quan trọng hơn phần cứng nhiều.” Lâm Dược Phi tự nhận thấy phần mềm của công ty nhỏ của mình khá tốt, anh hiện có hàng chục công nhân xây dựng, mặc dù các dự án anh nhận mỗi lần không lớn, nhưng đơn hàng này nối tiếp đơn hàng khác, không bị gián đoạn ở giữa, sự phát triển của công ty cũng vô cùng tốt.
Anh trai nói như vậy, Lâm Tiếu đã hiểu ra. Trường tiểu học Đường Giải Phóng của cô hiện tại đang học so với trường tiểu học Xưởng dệt bông trước kia thì tòa giảng đường đẹp hơn, phòng học đẹp hơn, bàn ghế đều mới.
“Phần cứng của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi gật đầu.
“Phần mềm của Trường tiểu học Đường Giải Phóng cũng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu thấy giáo viên của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc, các bạn học cũng nỗ lực hơn các bạn trường tiểu học trực thuộc.
Lâm Tiếu đưa ra kết luận dựa vào hai trường tiểu học mà cô từng học, phần cứng tốt thì phần mềm cũng tốt, phần cứng không bằng thì phần mềm cũng không bằng.
Lâm Tiếu nhìn anh trai: “Anh, em hiểu rồi.” Nếu như phần cứng của công ty anh đã tồi như vậy thì chắc chắn phần mềm cũng chẳng lấy đâu ra mà tốt được.
Lâm Dược Phi gật đầu, có vẻ như Lâm Tiếu đã hiểu rằng phần mềm của công ty anh không tệ. Nhưng khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Tiếu, liền thấy trong mắt Lâm Tiếu tràn ngập sự đồng tình đối với mình.
Lâm Dược Phi: “...”
Mùa đông năm nay, Lữ Tú Anh dự trữ được một trăm cân cải thảo.
Trên mặt sân tầng một trải một lớp thảm rơm, cải thảo được xếp ngay ngắn, bên trên lại được phủ một lớp chăn cũ của nhà che toàn bộ cải thảo.
Mỗi lần Lữ Tú Anh nhấc chăn lên để lấy cải thảo, bà đều phải phải kiểm tra xem cải thảo có bị gió thổi khô không, có bị táp hỏng mất không.
“Ở quê bảo quản cải thảo vẫn tiện hơn, chỉ cần đào cái hầm, trong hầm đông ấm hè mát nên rất dễ bảo quản rau vào mùa đông.”
Lâm Tiếu thấy khó hiểu liền hỏi: “Mẹ, sao năm nay mẹ mua nhiều cải thảo thế?”
Trong ký ức của Lâm Tiếu, những năm trước trong nhà không dự trữ rau, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều cải thảo chất đống trong sân như vậy.
Lữ Tú Anh nói: “Để mùa đông ăn. Bây giờ mua cải thảo rẻ, để sau mua sẽ đắt hơn.”
Cải thảo của Lữ Tú Anh mua tầm này cũng đã là muộn rồi, nếu mua sớm hơn khoảng nửa tháng thì mỗi cân còn rẻ hơn được hai đồng. Sau khi bà mua xong, giá cải thảo lập tức tăng thêm hai đồng, Lữ Tú Anh mua bây giờ cũng coi như là kịp thời.
“Trước đây nhà mình không cần dự trữ cải thảo là vì mùa đông đều đến nhà ăn mua rau.” Lữ Tú Anh nói.