Mặc dù mùa đông nhà ăn ngày nào cũng là cải thảo khoai tây, khoai tây cải thảo, nhưng mùa đông vốn dĩ cũng không có rau gì khác, rau trồng trong nhà kính vừa ít vừa đắt đến vô lý, ở nhà mình tự nấu cơm cũng là cải thảo khoai tây, mua rau ở nhà ăn tiện hơn.
Trước đây việc dự trữ rau cải thảo này coi như nhà ăn làm giúp mọi người.
Nhà ăn sẽ bán buôn cải thảo số lượng lớn vào mùa đông, ở nhà không cần dự trữ nhiều như vậy.
Năm nay thì khác rồi, Lữ Tú Anh thở dài: “Bây giờ rau ở nhà ăn vừa đắt vừa khó ăn.”
Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, gần đây cơm tập thể ở nhà ăn thực sự không ngon, món cánh gà kho tộ và chân giò heo tộ mà cô thích ăn nhất, bây giờ đồ ăn bán ở nhà ăn đều không có mùi vị như xưa nữa.
Cũng may là mẹ biết nấu, mấy ngày trước mẹ nấu cho cô một nồi chân giò kho tộ chính là mùi vị mà Lâm Tiếu thích ăn nhất từ khi còn nhỏ. Lâm Tiếu nói: “Mẹ nấu ngon hơn gấp trăm lần.”
Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Bây giờ mẹ rảnh rỗi, mẹ nấu cơm cho con.”
Khi Lữ Tú Anh làm việc ở phân xưởng, bà thường mua cơm từ nhà ăn về ăn, hoặc là đưa thẳng Lâm Tiếu đến nhà ăn ăn, thời đó Lâm Dược Phi vắng nhà cả ngày nên chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ăn cơm.
Sau khi được điều đến phòng văn thư làm việc, số lần Lữ Tú Anh mua cơm ở nhà ăn giảm hẳn. Công việc ở phòng văn thư nhàn rỗi, thời gian bà ở nhà nhiều không có việc gì làm, nấu gì ngon cho Lâm Tiếu ăn là vừa đẹp.
Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu mà tâm hồn treo ngược cành cây, tự hỏi không lẽ bị Lâm Dược Phi nói trúng rồi, hiệu quả và lợi ích ở xưởng không bằng ngày trước, để tiết kiệm chi phí thì tiết kiệm từ nhà ăn trước.
Nhưng cũng không đến nỗi cướp miếng ăn từ miệng nhân viên chứ.
Gia đình Lữ Tú Anh không phải là người duy nhất tích trữ cải thảo trong mùa đông này, Lữ Tú Anh thấy hàng xóm lần lượt tích trữ cải thảo nên vội vàng tích trữ cả trăm cân.
Nhà vốn ít người, cả nhà mới có ba miệng ăn, hơn nữa Lâm Dược Phi lại không thường xuyên ăn cơm nhà, đại đa số chỉ có bà và Lâm Tiếu ăn. Nhà người khác mua ba trăm cân, năm trăm cân cải thảo, Lữ Tú Anh ước lượng nhà mình ăn một trăm cân là được rồi.
Hàng năm vào đầu mùa đông, Lâm Tiếu đều vui vẻ ăn cải thảo. Lữ Tú Anh đã chế biến thành nhiều món khác nhau cho Lâm Tiếu ăn như cải thảo xào, cải thảo ngâm giấm, sủi cảo nhân cải thảo, bánh bao nhân cải thảo và bánh nhân nhân cải thảo, nhưng chưa qua nửa mùa đông, Lâm Tiếu đã ngán ăn rồi.
Trước kia nhà không có điều kiện, sau khi Lâm Tiếu đã ngán ăn, Lữ Tú Anh chỉ có thể dỗ cô ăn cải thảo.
Đến khi dỗ không được nữa thì mùa đông cũng đã qua được nửa.
Tiếp theo chỉ có thể mắng.
“Mùa đông con không ăn cải thảo thì còn muốn ăn gì?”
“Có ăn không? Không ăn thì nhịn đói.”
Cứ vừa dỗ vừa mắng như vậy trải qua hết mùa đông này lại sang mùa đông khác, đến mùa xuân mới có rau tươi khác để ăn.
Kể từ mùa đông năm ngoái, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đã không phải sống một cuộc sống như vậy nữa. Mùa đông vẫn ăn bắp cải là chủ yếu, nhưng cách mấy ngày cũng có thể mua thêm một số loại rau nhà kính để đổi món.
Mùa đông năm nay Lữ Tú Anh hào phóng hơn mùa đông năm ngoái, năm ngoái khi mua rau trồng ở nhà kính Lữ Tú Anh còn sót tiền, năm nay khi dự trữ cải thảo Lữ Tú Anh cũng nghĩ kỹ rồi, mùa đông cho Lâm Tiếu ăn một chút rau khác, dự trữ cải thảo cũng ít đi một chút.
Hàng xóm đều dự trữ cải thảo, chứng tỏ hàng xóm cũng không muốn ăn ở nhà ăn nữa rồi.
Trước đây, những chiếc xe tải lớn bán cải thảo rất ít chạy đến khu tập thể xưởng dệt bông, có vào thì cũng chẳng buôn bán được gì. Năm nay cả xóm trực tiếp ra ngoài đường tìm xe bán cải thảo, đưa xe vào tận trong khu tập thể.
Một người hàng xóm đạp xe phía trước để dẫn đường cho chiếc xe tải phía sau.
Cả một chiếc xe tải chở đầy cải thảo vừa vào trong khu tập thể đã bán hết rồi.