Người bán cải thảo trước lạ sau quen, về sau ngày nào cũng đến khu tập thể. Những người bán rau cải thảo khác không biết thế nào mà nghe được tin cũng đều vào khu tập thể xưởng dệt bông. Đường trước và sau một số tòa nhà hẹp, xe tải lớn không vào được nên họ đỗ trước tòa nhà rồi dùng xe ba gác đẩy rau cải thảo đến trước cửa từng hộ bán.
Những năm trước khu tập thể chưa bao giờ có cảnh nhà nhà người người bán rau cải thảo như thế này, năm nay là năm đầu tiên Lữ Tú Anh chứng kiến cảnh này.
Mọi người trong khu tập thể đang chửi mắng nhà bếp, một số người nêu ý kiến với lãnh đạo xưởng, một số người yêu cầu nhà bếp phải chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa.
“Nhà ăn trong đơn vị của chị dâu tôi đã chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa. Trong quá trình đấu thầu, một số công ty đã cạnh tranh nhau, cuối cùng đã chọn được đầu bếp giỏi nhất, kết thúc đấu thầu cũng không dám làm ăn qua loa, hợp đồng ký một năm một lần, nếu như cơm và thức ăn năm nay không thể làm mọi người hài lòng, năm sau mọi người sẽ bỏ phiếu đổi sang một công ty khác. Bây giờ cơm và thức ăn trong nhà ăn ổn lắm rồi, vừa ngon vừa phải chăng.”
Hầu hết mọi người trong khu tập thể đều cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn không còn ngon như trước, bởi vì “dầu và nước” trong nhà ăn đều bị người ta vơ vét, không còn vào được bụng công nhân.
Nhưng Lữ Tú Anh thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời của Lâm Dược Phi.
“Nếu xưởng dệt bông thật sự không có lãi nữa thì chắc hẳn sẽ là trường tiểu học trực thuộc và bệnh viện trong xưởng nhỏ không thể chống đỡ tiếp được đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi không ngờ rằng người luôn tin tưởng chắc chắn rằng công việc trong xưởng dệt bông là công việc ổn định như mẹ lại thực sự đang suy nghĩ tới những lời anh nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Mẹ, không đâu. Bao nhiêu người phải đi học, khám bệnh, trường học và bệnh viện sau này sẽ do thành phố quản lý, kinh doanh độc lập.”
Lữ Tú Anh không lạc quan như Lâm Dược Phi, bà thường cảm thấy chắc chắn là xưởng phải ưu tiên đảm bảo sản xuất trong xưởng, còn trường tiểu học và bệnh viện trực thuộc đều là phụ.
“Haizz, lẽ ra không nên ham nhàn nhã mà chuyển từ phân xưởng mà xuống trưởng tiểu học trực thuộc.”
Lữ Tú Anh có chút hối hận.
Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ đi là đúng rồi, sau này chắc chắn mẹ không phải hối hận đâu.”
“Hơn nữa không phải là có con sao? Còn có cả Tiếu Tiếu nữa.”
“Đợi Tiếu Tiếu lớn rồi, người anh trai không kiếm ra tiền này nó còn muốn nuôi thì sẽ không có chuyện không quan tâm gì đến người mẹ đẻ này được.” Lâm Dược Phi cười to.
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Không được cười em gái con, lúc nhỏ con ngốc hơn em gái con nhiều.” Lữ Tú Anh nói được nửa câu cũng không nhịn nổi cười.
Lâm Tiếu chỉ mới xin nghỉ môn Toán Olympic lần đầu.
Cách nửa tháng mới lại tới lớp Toán Olympic, phát hiện lớp Toán Olympic đã thay đổi rất nhiều.
Tiếng chuông ra chơi vang lên, các bạn không thảo luận câu khó hay chạy ra ngoài chơi như trước. Mấy bạn cùng lấy bộ cờ vây trong ngăn bàn ra.
Hu la la, tất cả các bạn xung quanh vây xung quanh mấy bạn cầm cờ vây ra.
Một bàn cờ giấy bày trên bàn, một hộp màu đen, một hộp màu trắng, hai bạn một người ngồi trước, một người ngồi sau ngồi trên bàn bắt đầu sát phạt.
Bạn bè vây xung quanh xem đánh cờ, thỉnh thoảng có bạn không nhịn được mở miệng nói, lập tức bị bạn khác ngăn lại: “Không được nói.”
“Ông nội tớ bảo, xem cờ không nói mới đúng là quân tử.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, cô bé mới chỉ không đến lớp một hôm, lớp Toán Olympic đã trở nên hoàn toàn xa lạ thế này.
“Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cậu có biết chơi cờ vây không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không biết.”
Chu Tuệ Mẫn: “Cờ vây đơn giản lắm, tớ dạy cậu.”
Chu Tuệ Mẫn kéo cánh tay của Lâm Tiếu, kéo cô đến trước mặt mình: “Lại đây, cậu đánh quân cờ đầu tiên trước đi.”