Lâm Tiếu bị Chu Tuệ Mẫn kéo ngồi xuống, trên mặt cô không giấu được sự ngạc nhiên.
Sao tự nhiên Chu Tuệ Mẫn lại kéo cô chơi cùng? Lâm Tiếu vẫn luôn nghĩ rằng Chu Tuệ Mẫn ghét mình.
Chu Tuệ Mẫn nhiệt tình dạy Lâm Tiếu chơi cờ caro: “Theo chiều ngang, chiều dọc hoặc chiều xiên, nếu năm quân cờ cùng màu được nối với nhau thành một đường thì được coi là thắng.”
“Năm quân cờ của ai nối vào với nhau trước thì người ấy thắng.”
Chu Tuệ Mẫn nhìn về phía Lâm Tiếu: “Đơn giản chứ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ.” Nghe thì có vẻ không khó.
Lâm Tiếu cầm con cờ màu đen, Chu Tuệ Mẫn cầm cờ màu trắng, cờ đen cờ trắng lần lượt đặt trên bàn cờ, rất nhanh đã lấp đầy khu vực trung tâm.
Chu Tuệ Mẫn cau mày, hỏi Lâm Tiếu: “Trước đây cậu chưa từng chơi cờ caro thật sao?”
Ánh mắt Lâm Tiếu dán vào bàn cờ, thuận miệng đáp: “Ừ.”
Chu Tuệ Mẫn: “Đây là lần đầu cậu chơi cờ caro?”
Lâm Tiếu: “Đúng rồi.”
Chu Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu, hai má phình lên như hai cái bánh bao nhỏ. Cô liếc nhìn Lâm Tiếu một cái thật nhanh, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bàn cờ với đôi mắt sắc lẹm.
Trước đây Lâm Tiếu không biết chơi cờ caro, đây là lần đầu Lâm Tiếu chơi cờ caro, chắc chắn mình sẽ thắng.
Chu Tuệ Mẫn quan sát bàn cờ rất kỹ, mỗi một nước cờ hạ xuống đều phải trải qua quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Bạn nối, tớ chặn, các quân đen và trắng nhanh chóng lấp đầy bên trái của bàn cờ, cho đến tận mép bàn cờ.
Lâm Tiếu ngẩng đầu hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có cách nào để đánh cờ ra phía ngoài bàn cờ không?”
Chu Tuệ Mẫn: “Không được, phải đổi hướng.”
Lâm Tiếu ồ một tiếng, quân cờ trong tay rơi bên trên.
“Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu đánh khá nhiều nước cờ rồi mà vẫn mãi không phân thắng bại.” Lớp Toán Olympic càng ngày càng nhiều bạn hứng thú với ván cờ caro này của hai người, các bạn học vây xung quanh càng ngày càng nhiều.
Trán Chu Tuệ Mẫn đổ mồ hôi.
Ở lớp Toán Olympic cô bé chơi cờ caro với các bạn học khác thì chưa bao giờ thua. Hôm nay nếu mà thua người đánh cờ caro lần đầu như Lâm Tiếu thì xấu hổ lắm.
Tốc độ đi cờ của Chu Tuệ Mẫn càng lúc càng chậm, Lâm Tiếu thì ngược lại, tốc độ đi cờ của cô càng lúc càng nhanh.
Sau khi bên trái bàn cờ giấy được lấp đầy, bên trên cũng sắp đầy rồi, Lâm Tiếu nhướng mày: “Không có bàn cờ giấy nào to hơn sao?”
Cái bàn cờ giấy này nhỏ quá.
“Reng reng reng!” Tiếng chuông báo vào lớp, hai mươi phút nghỉ giải lao đã kết thúc.
Chu Tuệ Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Coi như chúng ta hòa.”
Lâm Tiếu nhướng mày: “Bàn cờ còn chưa đầy, giờ nghỉ giải lao sau chúng ta chơi tiếp.”
Chu Tuệ Mẫn: “Nhưng vào học rồi, phải thu cờ caro vào rồi.”
Lâm Tiếu: “Vậy chúng ta nhớ vị trí của những nước cờ đã đi, giờ ra chơi sau lại bày lại, sau đó là có thể chơi tiếp rồi.”
Chu Tuệ Mẫn đơ người, cô bé không dám tin vào tai mình: “Cậu nói cái gì cơ?”
Trên bàn cờ, quân cờ trắng đen hai màu đã chiếm hơn 4/5 vị trí, chỉ còn lại một khoảng trắng nhỏ.
“Cậu có thể ghi nhớ vị trí của những quân cờ này?” Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cảm thấy mình làm được, nhưng trước đây cô cũng chưa thử qua. Từ biểu cảm của Chu Tuệ Mẫn có thể thấy việc nhớ vị trí của các quân cờ caro hình như rất khó.
“Vậy chúng ta mỗi người nhớ một nửa đi.” Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn.
“Tớ nhớ vị trí quân đen, cậu nhớ vị trí quân trắng, mỗi người một nửa như vậy thì đến lúc chơi chúng ta gộp lại, sẽ không sai được.” Lâm Tiếu nói.
Chu Tuệ Mẫn thấy thái độ thoải mái của Lâm Tiếu, bỗng dưng đã không biết được cái gì đó sai sai là Lâm Tiếu hay là mình, trước mắt là bàn cờ đi đầy quân đen và trắng, có thể nhớ được là bình thường hay là không nhớ được là bình thường.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn bàn cờ, ngón tay liên tục lướt qua trên không trung, ra dấu vị trí các quân cờ.
Chu Tuệ Mẫn không muốn thừa nhận mình không nhớ được trước mặt Lâm Tiếu, cô bé đánh liều, cũng cố gắng nhớ vị trí các quân trắng.
“Ngang ba quân, chéo bốn quân.” Chu Tuệ Mẫn mở to mắt, nóng lòng muốn khắc ghi hình dạng của bàn cờ trong não mình.
Thầy Triệu bưng một chậu hoa mẫu đơn đỏ bằng men lên trên bục giảng, cho các học sinh trong lớp thời gian trở về chỗ ngồi. Các bạn vây xung quanh Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn như đàn chim sẻ tản ra, thầy Triệu nhìn thấy bàn cờ giữa hai người, chỉ tay về hướng bàn cờ: “Thu dọn tất cả những thứ không liên quan tới tiết học vào.”
Lâm Tiếu chưa thấy thầy Triệu nổi giận như vậy, những giáo viên nào nhờn được, giáo viên nào không nhờn được, học sinh đều có trực giác bẩm sinh. Thầy Triệu là kiểu giáo viên không nhờn được.
Lâm Tiếu vội vàng thu bàn cờ giấy lại, nhặt quân cờ trắng đen ở hai bên cho hết vào giữa bọc lại, nhanh chóng nhét chúng vào trong ngăn bàn của Chu Tuệ Mẫn, lòng bàn chân như được bôi dầu chạy rất nhanh về chỗ ngồi của mình.