Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 319 - Chương 319.

Chương 319. - Chương 319. -

Chu Tuệ Mẫn ngây ra, cô bé vừa mới nhìn bàn cờ một lượt, quân trắng góc bên phải là hai hay ba quân vẫn còn nhiều chỗ chưa nhớ được.

Lâm Tiếu đã nhớ hết chưa nhỉ? Nếu Lâm Tiếu nhớ rồi mà mình chưa nhớ thì giờ ra chơi sau mình sẽ xấu hổ lắm.

Tiết học tiếp theo đó, Chu Tuệ Mẫn không ngừng nhớ lại vị trí quân cờ trắng của mình, vừa nhớ lại vừa vẽ hình tròn nhỏ ra giấy nháp, vẽ lại vị trí quân cờ trắng trên giấy nháp.

Lần đầu tiên Chu Tuệ Mẫn không tranh thủ từng phút từng giây để tính toán mấy câu Toán Olympic mà thấy Triệu hỏi. Cô bé cảm giác như não mình đang bị chia thành hai nửa, một nửa làm câu hỏi Toán Olympic, một nửa nhớ bàn cờ, chỉ sợ vừa nhớ ra xong lại quên mất.

Lâm Tiếu cầm vở đi đến bên cạnh bục giảng, đưa đáp án của mình cho thầy Triệu xem.

Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhìn theo Lâm Tiếu, sao cô vẫn có thể làm nhanh vậy, chẳng lẽ cô không cần nhớ bàn cờ sao?

Chẳng lẽ chỉ có một mình mình đang cố gắng nhớ một cách ngu ngốc sao, Lâm Tiếu đã quên luôn ván cờ rồi.

Chu Tuệ Mẫn cắn môi, do dự một lúc rồi quyết định tiếp tục nhớ lại vị trí quân cờ trong đầu. Nếu Lâm Tiếu quên rồi, một mình cô bé sẽ sắp xếp lại một nửa quân cờ của mình trên bàn cờ, Lâm Tiếu ngồi đối diện phải vắt óc suy nghĩ, Chu Tuệ Mẫn nghĩ đến cảnh này liền không khỏi nhếch mép.

Thầy Triệu đưa tay chỉ vào vở của Lâm Tiếu, chỉ ra một lỗi sai.

“Ây dà.” Lúc thầy Triệu đưa tay ra chỉ cũng là lúc Lâm Tiếu biết mình sai ở chỗ nào, cầm vở vội vàng chạy về chỗ ngồi, mải miết sửa lại.

Lần thứ hai khi Lâm Tiếu cầm vở lên cạnh bục giảng, thầy Triệu gật đầu, tuyên bố trước cả lớp: “Lâm Tiếu là người đầu tiên làm đúng.”

Lâm Tiếu trông vẫn chẳng khác gì bình thường, cô thật sự có thể nhớ ván cờ sao? Trí tuệ của Chu Tuệ Mẫn đã bị ván cờ lấy đi mất một nửa, ánh mắt nhìn theo bóng Lâm Tiếu chạy không rời.

Đến lúc cô bé làm xong câu đầu tiên thì đã không còn trong top 3 nữa rồi, Chu Tuệ Mẫn cũng không cầm lên bục giảng cho thầy giáo xem.

Cả tiết học, Chu Tuệ Mẫn cũng không lọt vào top 3. Thầy Triệu lướt nhìn Chu Tuệ Mẫn mấy lần, thế nhưng Chu Tuệ Mẫn không hề phát hiện ra thầy Triệu nhìn cô bé.

Lần đầu tiên thầy Triệu thấy Chu Tuệ Mẫn mất tập trung trong giờ học, lại còn mất tập trung trong cả một tiết.

Sau khi hết tiết, thầy Triệu không ra khỏi phòng học ngay mà đi về phía chỗ ngồi của Chu Tuệ Mẫn. Thầy Triệu vừa bước được hai bước đã thấy Lâm Tiếu nhanh như một con thỏ, vèo một cái đã nhảy đến trước đầu bàn chỗ Chu Tuệ Mẫn ngồi rồi.

“Mau mau mau, bọn mình bày lại các quân cờ đi, tiếp tục chơi cờ caro.”

Chu Tuệ Mẫn cẩn trọng lấy bàn cờ giấy và các quân cờ bọc bên trong từ trong ngăn bàn ra, trải lên trên bàn.

Lâm Tiếu nhặt lấy quân đen, Chu Tuệ Mẫn nhặt lấy quân trắng, hai cô bé xếp lại các quân cờ.

Thầy Triệu đứng bên cạnh, thích thú xem cảnh này.

“Các em đang khôi phục lại ván cờ caro mà giờ ra chơi tiết trước đang chơi được một nửa sao?” Thầy Triệu kinh ngạc hỏi. Trí nhớ của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều tốt vậy sao?

Chu Tuệ Mẫn mím chặt môi, không nói không rằng, nhanh tay xếp cờ.

Lâm Tiếu cũng nhanh không kém, cô vừa xếp cờ vừa trả lời thầy giáo: “Đúng rồi ạ!”

Các bạn trong lớp thấy thầy Triệu đứng ở đây thì cũng vây quanh xem náo nhiệt, khi biết Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang làm gì thì các bạn đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ không chớp mắt.

“Các cậu ấy bầy lại có đúng không? Giờ ra chơi tiết trước không phải là cậu xem các cậu ấy chơi đấy à.”

“Tớ biết làm sao được, tớ có nhớ đâu.”

Lâm Tiếu đặt quân cờ màu đen cuối cùng trong tay xuống, chống tay lên cằm, nhìn Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn vẫn còn quân trắng cuối cùng trong lòng bàn tay, Chu Tuệ Mẫn không nhớ đã đặt quân trắng này ở đâu, đành nghiến răng đặt nó vào một chỗ trống.

Lâm Tiếu vỗ tay: “Được rồi, bọn mình tiếp tục chơi cờ caro.”

Chu Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu: “Vị trí các quân cờ của tớ đã đặt đúng hết chưa?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đặt đúng hết rồi.”

Vừa rồi lúc nhớ vị trí các quân đen, Lâm Tiếu cũng tiện thể nhớ luôn vị trí các quân trắng.

“A.” Chu Tuệ Mẫn kích động hét to, nắm lấy tay Lâm Tiếu: “Tớ thật sự nhớ rõ! Tớ đã đặt đúng hết rồi!”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ ừ, đến lượt cậu đánh rồi, cậu đánh ở đâu?”

Chu Tuệ Mẫn phấn khích quá, đánh rơi một quân cờ.

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: “Ở đây à? Không được hối hận đâu đấy?”

Chu Tuệ Mận nghe thấy Lâm Tiếu nói vậy, trong lòng lập tức hét lên tiêu rồi.

Sau đó Lâm Tiếu không để cho cô bé có thời gian để hối hận, cạch một tiếng, quân cờ đen được hạ xuống, nối năm quân cờ đen của mình thành một đường thẳng.

Lâm Tiếu vỗ tay: “Tớ thắng rồi.”

Lâm Tiếu lần đầu tiên chơi cờ caro, cũng là lần đầu tiên thắng cờ caro.

Cờ caro thật là thú vị!

Bình Luận (0)
Comment