“Mẹ, thầy Triệu bảo con khi nào thì tiện, thầy ấy muốn đến thăm nhà chúng ta.” Lâm Tiếu nói với mẹ.
“Thầy Triệu muốn đến thăm nhà chúng ta?” Lữ Tú Anh nhất thời không có phản ứng kịp: “Thầy Triệu nào?”
Lâm Tiếu: “Thầy Triệu dạy lớp Olympic Toán học ấy ạ!”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Tại sao thầy Triệu lại muốn đến thăm nhà chúng ta?"
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con không biết.”
Lữ Tú Anh: “Con đã làm gì trong lớp Olympic Toán học sao?”
Lâm Tiếu: “Con không có làm gì cả.” Cô nghĩ một lúc rồi nói với mẹ: “Con làm mấy đề toán thường xuyên đứng đầu lớp Olympic Toán học!”
Xem ra không phải Lâm Tiếu gây ra rắc rối trong lớp Olympic Toán học bị giáo viên tìm đến nhà, Lữ Tú Anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hiểu tại sao thầy Triệu lại muốn tới thăm nhà mình.
Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Tiếu thường xuyên đứng đầu trong lớp Olympic Toán học, thầy Triệu muốn đến nhà để khen ngợi Lâm Tiếu?
Lữ Tú Anh rất không quen với việc thầy cô giáo đến thăm nhà. Chưa từng có giáo viên nào của trường Tiểu học Đường Giải Phóng đến thăm gia đình họ, nhưng lại không nghĩ tới mấy giáo viên của lớp Olympic Toán học sẽ đến thăm nhà họ.
Có thể là bởi vì Lâm Tiếu chưa bao giờ giành được vị trí đứng đầu trong bài kiểm tra ở trường, nhưng lại thường xuyên đứng đầu ở trong lớp Olympic Toán học.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi khi nào rảnh rỗi ở nhà, việc thầy Triệu đến nhà là chuyện lớn. Lữ Tú Anh muốn tranh thủ thời gian Lâm Dược Phi ở nhà, đến lúc đó cùng với bà nghe thầy Triệu nói gì, cùng nhau tiếp đãi thầy Triệu cho tốt.
Lâm Dược Phi cũng rất kinh ngạc khi nghe tin này, muốn hỏi thăm thầy Hà một chút. Nhưng lại cảm thấy rằng có thể biết kết quả ngay lập tức nên không cần phải làm phiền thầy Hà. Thế là anh kiên nhẫn chờ đợi thời gian thầy Triệu đến thăm nhà.
Thời gian thầy Triệu đến thăm nhà được ấn định vào chiều chủ nhật. Sáng chủ nhật ông ấy có tiết dạy Toán Olympic ở phòng giảng dạy và nghiên cứu, buổi chiều ông sẽ đến thăm nhà Lâm Tiếu.
Sau khi Lữ Tú Anh biết được thời gian, bà lập tức bận rộn quét dọn nhà cửa.
Lữ Tú Anh là người có chút bệnh thích sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng vẫn luôn có việc để làm. Bà đưa ra tiêu chuẩn tổng vệ sinh ngày Tết, trước tiên là cầm chổi quét nhà.
Sau đó mới tới lau kính, giặt rèm cửa, lau dọn các ngóc ngách trong nhà.
Lữ Tú Anh nhìn tấm vải bọc ghế sô pha ở nhà có chút trắng bệch, không hài lòng lắm: “Vải bọc sô pha đã bạc màu rồi, mẹ tìm xem trong nhà có vải phù hợp hay không, may một tấm bọc ghế sô pha mới.”
Máy may của Lữ Tú Anh kêu rè rè rẹt rẹt từ sáng đến tối may một bộ bọc ghế sô pha màu xanh da trời mới toanh, đồng thời còn may những chiếc “khăn trùm đầu” mới cho máy điều hòa và TV ở nhà.
Nhìn thấy những thay đổi trong nhà, Lâm Dược Phi khó hiểu nói: “TV lớn trưng bày ở bên ngoài thật tốt biết bao nhiêu?”
Mặc dù “TV lớn” cũng không lớn, nhưng Lâm Dược Phi thực sự không hiểu Lữ Tú Anh tại sao lại muốn che đậy tất cả các thiết bị điện tử trong nhà lại.
Lữ Tú Anh: “Che đậy sạch sẽ không một hạt bụi, hơn nữa như vậy lại rất đẹp mắt.”
Lâm Dược Phi không hiểu đẹp mắt ở chỗ nào, nhưng mà là Lữ Tú Anh làm việc nhà, vì vậy đương nhiên anh phải nghe lời Lữ Tú Anh.
Khi Lâm Dược Phi về nhà vào buổi tối, nhìn thấy Lữ Tú Anh móc một chiếc túi len, cho điện thoại trong nhà mặc “quần áo” vào.
Lâm Dược Phi: “...”
Anh ngậm miệng lại không nói lời nào, dù sao có nói cũng vô dụng.
Sau này nhìn quen rồi, mặc quần áo cho điện thoại cũng không quá khó coi.
Lữ Tú Anh còn mua thêm một giá sách trong nhà, đặt trong phòng lớn bên cạnh bàn học của Lâm Tiếu, nơi cô bé làm bài tập. Hơn phân nửa sách trên giá sách là của Lâm Tiếu, gần một nửa còn lại là sách của Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nói: “Mẹ đã muốn mua một cái giá sách từ lâu.”
Sách ở nhà ngày càng nhiều, chất thành đống xếp trong ngăn tủ, mỗi lần tìm sách đọc rất bất tiện, nhưng về sau sẽ dễ dàng hơn.
Trong nhà có một giá sách, trên đó bày sách, cũng tăng thêm một chút không khí văn hóa, chờ thầy Triệu đến thăm nhìn cũng đẹp mắt hơn.
Lữ Tú Anh không đặt tất cả sách của mình lên giá sách, những cuốn sách về tình yêu giống như là “Dòng sông ly biệt”, bà xấu hổ khi để thầy giáo thấy, cho nên vẫn cất chúng trong tủ như cũ.
Lâm Tiếu về nhà thấy bên cạnh bàn học có thêm một cái giá sách, tạp chí và sách của cô được xếp ngay ngắn trên đó.
Wow, cô ngạc nhiên oa một tiếng, sau đó chạy đến trước giá sách.
“Mẹ, tại sao tạp chí thiếu nhi của con không sắp xếp theo thứ tự thời gian?” Lâm Tiếu nhíu mày.