Lâm Tiếu khóc suốt đoạn đường về nhà.
Lữ Tú Anh dỗ như thế nào cô cũng không nín, bà chỉ có thể cố đạp xe thật nhanh về nhà. Xe chạy đến khu tập thể của xưởng dệt bông, mấy người hàng xóm đều đổ dồn ánh mắt về họ.
“Ôi, Tiếu Tiếu bị làm sao vậy?”
"Tú Anh, chị đánh nó à? Có gì thì từ từ nói, Tiếu Tiếu hiểu chuyện như vậy mà."
"Tiếu Tiếu, đừng khóc nữa, dì mới mua quýt, cho cháu một quả quýt này."
Lữ Tú Anh liên tục giải thích bà không hề đánh đập hay mắng mỏ con gái, sau đó từ chối hết tất cả đồ ăn mà hàng xóm đưa, cuối cùng dẫn Lâm Tiếu về nhà.
Tiểu Hoàng chạy ra cửa đón họ, nhìn thấy Lâm Tiếu đang khóc thì nó lập tức đi theo không rời Lâm Tiếu một bước.
Lữ Tú Anh lau lau cái chân của Tiểu Hoàng, phá lệ cho phép Tiểu Hoàng ngồi lên ghế sô pha, để cho Tiểu Hoàng nằm trên đùi Lâm Tiếu chơi với cô.
Lữ Tú Anh pha cho Lâm Tiếu một ly nước mật ong: "Uống đi, làm dịu cổ họng."
Lâm Tiếu cầm lấy ly dâu tây nhỏ của mình, một hơi uống hết ly nước mật ong, ôm chặt lấy Tiểu Hoàng, khóc thì không khóc nữa, nhưng thỉnh thoảng lại thút thít vài cái.
“Mẹ, tại sao cô giáo Từ sinh em bé xong lại không trở thành giáo viên chủ nhiệm của chúng con nữa?” Lâm Tiếu thút thít một cái, nước mắt lại sắp rơi xuống.
Lữ Tú Anh vội vàng tiếp lời để di chuyển sự chú ý của cô: "Sau khi sinh em bé xong, cô giáo Từ cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe."
Lâm Tiếu sụt sịt: "Hai tháng nghỉ hè không đủ để nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe sao ạ? Ngày 1 tháng 7 cô giáo Từ sẽ sinh xong em bé, ngày 1 tháng 9 có thể quay về trường dạy chúng con rồi."
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười nói: "Chúng ta không thể nào chọn được ngày sinh em bé ra, làm sao có thể sinh em bé vào đúng ngày 1 tháng 7 được?"
Lâm Tiếu: "Vậy cô giáo Từ có thể chờ năm lớp bốn khai giảng, nghỉ ngơi hai tháng rồi trở lại dạy chúng con."
"Giáo viên dạy môn Ngữ văn mới chỉ cần tạm thời dạy chúng con một hai tháng, nhiều nhất nhiều nhất thì một học kỳ, cô giáo Từ đã có thể trở lại rồi."
Học kỳ hai lớp bốn, lớp năm và lớp sáu, sau khi cô giáo Từ trở về ít nhất cũng có thể dạy bọn cô được hai năm rưỡi.
Lữ Tú Anh nói: "Nhà trường sẽ không sắp xếp như vậy đâu, sau khi cô giáo Từ nghỉ sinh xong, cô ấy sẽ phải dạy một lớp mới."
"Khi cô giáo Từ nghỉ sinh, các con phải đổi giáo viên một lần, khi cô giáo Từ quay lại, các con phải đổi giáo viên một lần nữa. Đổi giáo viên hai lần sẽ ảnh hưởng quá trình học tập của các con, trường học rất khó sắp xếp."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Cô giáo Từ quay về thì làm sao có thể gọi là đổi giáo viên được? Cô giáo vốn là giáo viên của chúng con mà."
“Tại sao cô giáo Từ sinh em bé xong lại không dạy chúng con nữa mà lại đi dạy lớp khác?” Lâm Tiếu không cách nào chấp nhận được.
Lữ Tú Anh an ủi Lâm Tiếu: "Các giáo viên ở Trường tiểu học Đường Giải Phóng đều rất tốt. Giáo viên chủ nhiệm mới sau này của lớp con chắc chắn cũng là một giáo viên rất tốt, đến lúc đó có lẽ con sẽ thích giáo viên mới cho mà xem."
Lâm Tiếu lắc đầu như cái trống lắc tay: "Cô giáo Từ là giáo viên tốt nhất, không có giáo viên nào tốt hơn cô giáo Từ."
Thấy Lâm Tiếu lại sắp khóc, Lữ Tú Anh vội vàng nói theo Lâm Tiếu: "Ừm, mẹ biết, cô giáo Từ là một giáo viên rất tốt."
"Đừng khóc, đừng khóc, đâu phải cô giáo Từ sẽ đi ngay bây giờ đâu, cô giáo Từ còn dạy các con mấy tháng nữa mà."
"Cô giáo Từ cũng không muốn con vì lý do này mà khóc, bất kể là giáo viên nào dạy, cô giáo Từ đều hy vọng các con sẽ chăm chỉ học tập, luôn luôn vui vẻ."
Lữ Tú Anh đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng dỗ được Lâm Tiếu, lúc này Lâm Dược Phi cũng về đến nhà.
Lâm Dược Phi nhìn thấy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ của em gái mình, anh giật mình: "Làm sao vậy, ai ăn hiếp em?"
Lâm Tiếu mím môi, vừa nhắc đến chuyện này nước mắt cô lại lăn dài: "Cô giáo Từ sắp sinh em bé rồi, sau này cô giáo Từ sẽ không dạy bọn em nữa."
Lâm Dược Phi sững sờ một lát rồi nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, khi biết tin cô giáo Từ kết hôn anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này.
Cho dù phải đổi giáo viên chủ nhiệm mới, Lâm Dược Phi cũng không hối hận vì lúc đầu mới chuyển trường đã chọn lớp A4, chọn cô giáo Từ, bầu không khí trong lớp A4 luôn rất tốt, sau khi chuyển trường tính cách của Lâm Tiếu ngày càng tự tin hơn, hoạt bát hơn.