Lâm Dược Phi nhìn em gái với đôi mắt sưng đỏ, cười nói: "Cô giáo Từ chỉ là sắp sinh thôi, đâu phải cô giáo Từ sắp chết đâu, sao em lại khóc thành như thế này?"
Không dễ dàng gì Lữ Tú Anh mới dỗ được Lâm Tiếu, vừa nghe thấy những lời của anh trai mình, cô lại bật khóc lên.
"Cô giáo Từ sắp xa chúng em rồi!"
Cách một tầng nước mắt mờ mịt, Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh trai mình, anh trai không hiểu gì cả.
Lữ Tú Anh vỗ một cái vào cánh tay Lâm Dược Phi: "Con bé đang buồn, con chọc con bé làm gì?"
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu lại khóc, bà vô cùng đau đầu, bà phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ được vậy mà.
"Đi đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa, đừng để mẹ với Tiếu Tiếu nhìn thấy con nữa." Lữ Tú Anh đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu một cái, tặc lưỡi lắc đầu: "Mẹ, tính tình bây giờ của mẹ tốt hơn trước rất nhiều, nếu lúc nhỏ con mà khóc như này thì đừng nói đến việc mẹ dỗ con một cách kiên nhẫn như vậy, con vừa khóc mẹ còn vừa đánh con, đánh đến khi con nín thì mới thôi."
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: "Con với em gái con giống nhau sao?"
Một lúc sau, Lữ Tú Anh mới dịu giọng hơn: "Cuộc sống hiện tại nhà chúng ta đã khác với trước đây rồi."
Thời điểm đó, cuộc sống của Lữ Tú Anh quá khó khăn, bà thật sự không cách nào kiên nhẫn được.
Lữ Tú Anh dỗ Lâm Tiếu một lần nữa rồi mới vào bếp nấu cơm. Lâm Dược Phi đi tới giúp Lữ Tú Anh một tay: "Mẹ, bữa tối hôm nay nhớ thêm một ít muối, hay là nấu canh đi."
Lữ Tú Anh không hiểu: "Con muốn uống canh sao?"
Lâm Dược Phi: "Bổ sung hàm lượng nước và muối cho Tiếu Tiếu."
Lữ Tú Anh hung dữ trừng Lâm Dược Phi một cái: “Ở trước mặt em gái con đừng có nói tào lao nữa."
Lâm Dược Phi: "Con biết rồi, hai con mắt của em ấy đã sưng thành quả mơ rồi, em ấy mà khóc nữa chắc thành quả đào mất."
Lúc nấu ăn, Lữ Tú Anh đã luộc luôn một cái trứng gà, sau khi bóc vỏ bà bảo Lâm Tiếu cầm lấy tự lăn quanh mắt giảm sưng.
"Lăn kỹ cả hai con mắt, nếu không sáng mai ngủ dậy hai con mắt của con sẽ mở không nổi, híp hai mắt đi học, khi thầy cô viết chữ lên bảng chắc chắn sẽ nhìn không rõ."
Những lời mà mẹ nói làm cho Lâm Tiếu giật mình, cô lập tức cầm lấy quả trứng, nghiêm túc lăn đều hai mắt, cô rất sợ hai mắt của mình sưng thành một đường cái gì cũng nhìn không rõ, cô phải nhìn rõ cô giáo Từ.
Lâm Tiếu lật cuốn nhật ký của mình ra, đã lâu rồi cô không viết nhật ký, lần viết nhật ký gần nhất còn dùng bút chì viết.
Lâm Tiếu bơm đầy mực vào bút máy, lấy giấy vệ sinh lau sạch ngòi bút, dùng bút máy nắn nót viết vào cuốn nhật ký.
"Từ giờ trở đi, mỗi ngày mình sẽ nhìn cô giáo Từ thật kỹ."
"Nhìn cô giáo Từ một cái thì lại ít thêm một cái."
Mắt của Lâm Tiếu được lăn trứng rất lâu, cái trứng sau khi lăn xong, Lữ Tú Anh đem đi rửa sạch, bẻ thành từng miếng cho Tiểu Hoàng ăn, Tiểu Hoàng vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, hai mắt của Lâm Tiếu vẫn còn hơi sưng, lúc rửa mặt chạm vào mắt còn vừa căng vừa đau.
Đến lớp học, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đồng thời chỉ vào mắt nhau và nói: "Mắt của cậu cũng sưng à?"
Vương Hồng Đậu sáp tới, tò mò hỏi: "Tại sao mắt của hai cậu đều sưng lên vậy?"
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân nhìn nhau, ai cũng ngại nói ra.
Giờ giải lao, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đứng ở cuối hành lang không có người đi qua. Đây là căn cứ bí mật của họ, nếu có bí mật nhỏ nào không muốn các bạn học khác trong lớp nghe thấy thì ba người sẽ đến đây nói.
Chỉ là thường ngày họ đều cười nói vui vẻ kể những bí mật nho nhỏ đó, nhưng bây giờ ba người họ đều ủ rũ buồn bã, dựa lưng vào tường, người này một tiếng người nọ một tiếng thay nhau thở dài.
Cảnh tượng trước mắt trùng hợp với một cảnh tượng trong ký ức của cô, Lâm Tiếu nói: "Lần trước buồn như này chính là lúc tiệm tạp hóa bị đóng cửa."
Diệp Văn Nhân: "Việc cô giáo Từ rời xa chúng ta còn buồn hơn cả việc tiệm tạp hoá bị đóng cửa."
Diệp Văn Nhân sụt sịt: "Sau khi cô giáo Từ đi, lớp A4 của chúng ta không còn là lớp A4 nữa rồi."
Vương Hồng Đậu tưởng thật: "Hả, vậy lớp chúng ta đổi thành lớp mấy, lớp A5 à?"
Diệp Văn Nhân: “Tớ chỉ nói ẩn dụ thôi.”